Monday, August 30, 2021

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT


 

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

                                                    Tuyền Linh

TẬP I – Trò Đời Và Công Lý

Phần 3

01.4.2020 – Mình không biết gọi ngày nầy là ngày gì cho đúng nghĩa, mà đâu phải cách ly 1 ngày, những 14 ngày lận đó bạn. Mình không dám mường tượng ra những ảnh hưởng tai hại của dịch Corona trong nhiều khía cạnh xã hội, nó thật sự bi thảm. Ngoàì việc nó gây chết chóc cho nhân loại, nó còn trình làng những cảnh đời bi thương đầy nước mắt. Nói đâu cho xa, chỉ trong 2 tuần cách ly tại nhà thôi, chúng ta sẽ thấy rõ điều đó tại những gia đình lao động nghèo. Thường thì họ chỉ biết làm buổi sáng, lủm buổi tối. Vậy lấy đâu ra tiền để mua gạo, mắm, củi, nước trong 14 ngày nghỉ tay nghỉ chân? Công tâm mà nói, xã hội ta còn nghèo, Nhà Nước đã hao tốn quá nhiều trong các khu cách ly bấy lâu nay, ai nỡ lòng đòi hỏi thêm nữa? Thôi thì trời sinh voi sinh cỏ vậy! Chòm xóm tương trợ lẫn nhau rồi hy vọng mọi việc cũng sẽ qua. Tuy nhiên, mình vẫn tin thời gian tới Nhà Nước sẽ có chính sách hỗ trợ đặc biệt cho các hộ nghèo trong giai đoạn nầy.

 Mình đang miên man suy nghĩ về những vấn đề không tìm ra được đáp số, bỗng điện thoại reo. Thì ra, Nhà Thuốc Tây gọi mình đến nhận thuốc tim mạch đã đặt mua cách đây hai ngày. Mình nai nịt cẩn thận và cỡi xe đi lấy thuốc. Đường phố hôm nay vắng hoe, lác đác vài chiếc xe chạy chậm chậm như đưa ma. Mình thầm nghĩ: “ ước gì đưa được con ma Covid – 19 đi chôn luôn thì mừng biết mấy! “.

 Bình thường trước sân chợ người đông đúc, xe con và xe tải đậu ngổn ngang để xuống hàng, hôm nay chẳng thấy một mống nào. Mình ghé vào hàng tạp hóa mua hộp khăn giấy lau miệng, rồi vội vã leo lên xe dù nhanh về. Thậm chí, tóc đã quá lứa, định vào tiệm hớt, nhưng ngần ngừ…lại thôi. Nếu hớt tóc thì giữa thợ và khách làm sao cách nhau 2 mét được? Đó là chưa kể những người khách khác ngồi đợi chung quanh để chờ tới phiên mình. Thật phức tạp!

02.4.2020 – Sáng nay cố nằm ráng vì toàn thân rêm nhức. Bịnh nầy người già như mình không thể tránh khỏi. Mình biết vậy nên an phận chịu đựng. Mặc dù dậy trễ, nhưng cũng chẳng thấy đói, mình rót chút nước sôi pha tạm gói cà phê túi để uống thay vì đi ra quán như thường lệ. Mình nhất quyết kiềm chế bản thân, không ăn sáng và uống cà phê ở các quán, tiệm. Hành động nầy không những giữ gìn mạng sống cho chính mình mà còn giữ chung cho cộng đồng xã hội nữa, phải không bạn? Nói đến đây, mình lại nghĩ ngay đến các anh bộ đội, đêm đêm phải ngủ ngoài trời để nhường chỗ cho khu cách ly. Tương tự như thế, các em sinh viên nội trú cũng quét dọn sạch sẽ để nhường phòng cho những bịnh nhân cách ly tạm trú. Mỗi người một tay, mỗi người một việc, quyết tâm phòng chống để tiêu diệt con ma Virus Carona cho bằng được.

04.4.2020 – Sáng nay vừa mở máy lên, liền nhận được thông tin thật là vui. Thông tin như sau:

85 bịnh nhân đã bình phục và được xuất viện sau khi nhiễm Covid – 19.

10 Trạm test nhanh Covid – 19 trong 10 phút. Việt Nam là nước Đông Nam Á làm được.

20 Quốc gia đặt hàng bộ test kit xét nghiệm cho ra kết quả nhanh Virus Covid – 19.

 Mình rất tự hào về nền Y học Việt Nam chúng ta. TỰ HÀO LẮM VIỆT NAM ƠI !

 Bây giờ là 6h30 rồi, mình định ra chợ ghé hàng thịt mua một ít thịt bò về ướp gia vị và hầm chín, để dự trữ sẵn ngăn lạnh, mỗi sáng lấy ra một ít ăn với hủ tiếu gói ăn liền. Chỉ có cách nầy thôi, các tiệm ăn sáng ngoài phố đều đóng cửa cả. Chắc phải qua 15/4/2020 may ra mới mở bán lại. Mình nói “may ra”, vì tình hình dịch Covid -19 nầy không thể nói trước điều gì được. Đại dịch toàn thế giới chứ chẳng riêng một nước nào. Ngành Y tế Việt Nam ta giỏi phòng ngừa nạn đại dịch nầy như thế là đáng tự hào lắm rồi. Cho đến thời điểm nầy, chưa có một ca tử vong nào về dịch Covid – 19 cả. Tuyệt lắm!

05.4.2020 – Sáng nay không theo dõi tin Covid – 19 được, mạng hư từ chiều hôm qua, mình liền báo ngay cho tổng đài Viettel biết để họ giải quyết. Đành đợi vậy. Hôm nay là Chủ Nhật, không biết kỹ thuật viên chăm sóc khách hàng có đến chỉnh sửa hay không? Những ngày cách ly như thế nầy, không lên mạng được chẳng khác nào mắt đui, tai điếc, chân què - nhất là những người sáng tác nghệ thuật như mình. Những nhạc phẩm đã hoàn thành xong, nhưng không thể nào gởi đến cho khách hàng được, mình hơi nóng lòng. Tuy vậy, mình cũng không gọi điện cho Tổng đài Viettel nữa, gọi hoài ngại quá! Để giết thời gian, mình kiểm tra lại các bản ký âm PDF, xem các khuôn nhịp có thiếu sót gì không? Xem lại các đoạn văn vừa thảo đêm qua trong máy, có vô ý sai lỗi chính tả thì chỉnh sửa lại. Mình cảm thấy cổ họng hơi bị khô nên vội mở hộp mứt gừng, lấy một miếng ra ngậm. Mứt gừng nhà mình làm, hơi cay, nhưng mình thích vậy. Mình nghe nhiều người bảo, gừng rất tốt cho việc phòng ngừa Virus Corona, mình lại yên tâm hơn.

 Đang dán mắt vào màn hình để kiểm tra bài vở, bỗng nghe con Ky và con Xù sủa lớn trước cửa nhà. Mình đoán là anh kỹ thuật viên chăm sóc khách hàng của Viettel đến. Đúng ngay chốc. Mình vui ra mặt. Anh kỹ thuật viên bắt tay vào việc ngay. Sau chừng 30 phút, mọi việc chỉnh sửa đường dây đã hoàn tất. Mình cám ơn anh kỹ thuật viên, anh ta cười tươi, rồi chào tạm biệt mình và ra về. Phải công nhận, Công Ty Viễn thông Viettel phục vụ khách hàng thật chu đáo.

 Sau khi tiễn anh kỹ thuật viên của Cty viễn thông Viettel ra về, mình quay vào nhà và vội vàng ngồi vào bàn lên mạng. Mình gởi nhanh những Video Clip nhạc đã hoàn tất cho khách hàng. Bỗng mình cảm thấy ngứa ngứa hai bên vành tai, mình vào phòng tắm soi gương và phát hiện được lý do, đuôi tóc quá lứa chưa kịp cắt nên chích vào vành tai gây khó chịu. Không sao. Dễ thôi! Mình mở hộc bàn lấy cây kéo nhỏ cắt giấy và khẽ kéo quặp vành tai xuống, nhẹ đưa mũi kéo vào cắt bớt phần đuôi tóc dài. Xong ngay. Tóc hơi lởm chởm khó coi. Kệ! Cách ly mà! Có ma nào ngắm. Phải không bạn?

 Đã 15h50 chiều rồi mà khí trời còn oi bức quá, mình đi tắm gội cho nhẹ người, đặng ra ngồi tiếp, lướt web xem tin tức thời sự, nhất là tin Covid – 19 tới đâu rồi. Mình lúc nào cũng quan tâm đến vụ việc nầy. Và…rất mừng – ngày nay không có thêm ca nhiễm nào về Virus Covid – 19 nữa, 90 bịnh nhân đã được chữa khỏi.

06.4.2020 – Đêm qua trằn trọc hoài, khó ngủ quá, mặc dù đã uống 3 viên an thần Rotundin 30 trước khi đi ngủ. Có lẽ do mình suy nghĩ nhiều chuyện. Không muốn suy nghĩ cũng không được. Tuổi già buồn cười thật, đi đâu ở đâu cũng kè kè vài bịch nylon thuốc lớn bên người. Đôi lúc thuốc đem theo trong giỏ xách còn chiếm nhiều hơn cả quần áo. Nào tim mạch, thận, khớp, an thần, bao tử, nhức đầu, đau bụng… Kể từ năm 1995 đến nay, mình ăn cơm mỗi ngày 3 bữa thì uống thuốc cũng vậy, không bỏ một ngày nào. Cơm có thể quên, nhưng thuốc thì không thể quên được. Tuổi già…tuổi già….ôi là tuổi già…!

 Sáng nay, theo thông tin của Bộ Y Tế, Việt Nam không mắc thêm ca nhiễm Covid – 19 nào. Thật mừng…! Nghe tin tức xong, mình tắt máy và thay quần áo chuẩn bị ra tiệm thuốc tây mua một lọ thuốc hỗ trợ chất nhờn khớp gối JEX. Mình phải uống loại thuốc nầy quanh năm suốt tháng, chỉ cần nghỉ uống vài hôm là khớp gối khó chịu ngay. Rõ khổ…!

 Ăn cơm tối xong, mình liền lên mạng để theo dõi tin tức về Covid – 19, vô tình mình xem được một đoạn Clip thật là dị hợm. Một nhóm nhỏ nghệ sĩ sân khấu Việt Nam đeo khẩu trang lòng thòng dưới cổ, không che mũi miệng, vừa nhậu nhẹt vừa hí ha hí hửng pha hề cho xôm tụ buổi nhậu. Mình cảm nghĩ, hình như họ đeo khẩu trang để minh họa cho sự chế giễu của họ đối với những ai đang đeo khẩu trang chống nạn dịch Covid - 19 chăng? Mình không tiện nêu tên ra đây, nhưng tin chắc rằng toàn dân Việt Nam đã nhìn thấy họ trên mạng tối hôm nay, vì có người trong số họ là nữ nghệ sĩ hài cũng khá nổi tiếng mà! Chắc họ không biết họ là người của công chúng? Một lời nói, một công việc làm của họ đều phải nằm trong khuôn thước cho công chúng noi theo. Nói đến đây, bất giác mình lại nhớ đến những ngày trước, một số nghệ  sĩ Sài Gòn đã đổ bộ xuống vùng lục tỉnh để cứu trợ nạn nhiễm mặn hạn hán  đang làm khô nứt cả tinh thần lẫn vật chất của người dân Nam Bộ. Thật quý hóa thay ! Ngoài ra, trong thời điểm chống dịch Virus Covid – 19 nầy, các chú bộ đội phải ngủ ngoài trời để nhường chỗ cho khu cách ly, những em sinh viên ra công sức dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ của khu ký túc xá để nhường chỗ ở cho những bịnh nhân Covid – 19 nương tạm qua ngày. Tất cả và tất cả toàn dân Việt Nam ta đều quyết tâm đẩy lùi Virus Covid – 19

. Vậy họ là những ai? Họ suy nghĩ gì? Ý thức được gì trong nạn dịch Covid – 19 nầy? Họ đâu biết rằng đàng sau sự an toàn thoải mái của họ, biết bao sự hy sinh thầm lặng của những người khác để cứu người. Đằng sau cuộc tụ tập nhậu nhẹt vô bổ đó, biết bao là mồ hôi nước mắt của rất nhiều người đã đánh đổi. Thật đáng buồn!

07.4.2020 – Hôm nay là ngày rằm, mình ăn chay. Sáng sớm ra mình đã uống ly cà phê túi rồi nên chưa thấy đói. Mình định ra chợ mua vài cái bánh tiêu về ăn, nhưng sao thấy lười quá. Để dằn bụng buổi sáng đặng uống thuốc, mình ăn lót dạ vài cái bánh Danisa – Butter Cookies, nghe cũng tạm ổn. Chắc mình phải uống trước viên thuốc Panadol để làm dịu bớt cơn đau nhức rồi mới uống các thứ thuốc bịnh sau. Mình sợ nhất là mỗi sáng thức giấc dậy, mười bữa như chục, toàn thân rêm nhức. Biết sao!? Tuổi gần đất xa trời sinh ra đủ kiểu hành xác. Có một điều lạ là xác thân càng bị hành hạ thì hoài niệm lại càng sống dậy trong tâm trí mình một cách thật da diết. Chưa bao giờ mình thèm gặp bạn bè cũ như lúc nầy. Những người bạn học cùng lớp cùng trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng bây giờ ra sao? Mình muốn đi một chuyến Đà Nẵng quá. Hôm qua mình đã phone cho anh bạn học cùng lớp Lê Văn Phương để hỏi thăm tình hình sức khỏe bạn bè ngoài đó. Thật buồn khi được biết hai bạn Giang Lý Đương và Lê Văn Ngãi đã ra đi. Cầu xin hai bạn yên giấc ngàn thu. Bạn Phương cũng cho mình biết tình hình sức khỏe của các bạn Châu Văn Tùng, Nguyễn Hữu Nuối, Huỳnh Viết Xu, cùng các bạn Trần Hữu Chý, Phan Quảng, Trần Lục cũng tương đối ổn. Mình mừng. Riêng bạn Lê Ngọc Châu ( Luân Hoán ) thì ngày nào mình cũng gặp trên các Diễn Đàn Văn Học Nghệ Thuật. Vậy yên tâm.

 Bạn ơi, mình xin nghỉ xả hơi vài hôm dưới dạng “ cách ly “, vậy tạm biệt trò chuyện với bạn tại đây nha! Mình sẽ tìm gặp bạn vào một ngày thích hợp nhất, rất gần. Mình sẽ kể cho bạn nghe những chuyện trên trời, dưới đất - những chuyện tréo cẳng ngỗng - những chuyện nghĩ  là không mà lại có - những chuyện có thì lại không. Tựa như chuyện đỏ lại hóa đen, đen lại hóa đỏ trong mấy ván bài ba lá của bọn vỉa hè lừa đảo vậy. Mình hy vọng mình sẽ không bị gặp cảnh nầy trong phiên Tòa xử kiện của mình sắp tới. Nếu không “bị gặp” thì mình tin rằng mình sẽ thắng kiện.

                    ( còn tiếp )

 

                                                          

                                                       

CỔ CAO 3 NGẤN


 

Thưa các bạn đọc, ngày xưa hồi còn thanh niên, tôi có tật mê gái nhưng lại nhát gái. Tôi chỉ biết nhìn gái rồi về mơ mộng viễn vông, lại bày đặt làm thơ tán gái nữa chứ! Bởi thế, các bạn học của tôi thường chê tôi:” Mày chỉ giỏi viết láo chứ khi gặp gái thì nhát như cáy”. Mà đúng vậy thật các bạn. Ai chưa biết rõ tính tôi, tưởng tôi hay chọc gái lắm, nhưng kỳ thật, tôi chỉ làm oai trên ngòi bút thôi. Thế mới thảm chứ!

Hôm nay, tôi hoài niệm lại những gì vui vui để giảm bớt áp lực cuộc sống giữa mùa Covid đang đè nặng bằng cách lục lại những bài thơ cũ, gọi là thơ “ghẹo gái” một thời của tôi. Mời các bạn xem cho vui nhé! TL

 

 

CỔ CAO 3 NGẤN

Này em đang đi ven hồ
Có nghe thông biếc rì rào điều chi?
Ơ kìa ! sao lầm lũi đi
Trống trường chưa điểm, vội gì hở em!

Háy ai? trước lạ sau quen
Hồn anh đang núp trong khăn em quàng
Thật mà ! anh không dối gian
Không tin em mở khăn quàng ra xem

Cổ em ba ngấn trắng tinh
Một son ruồi đỏ điểm trên gáy ngà
Người ta thường bảo đàn bà
Cổ cao ba ngấn giàu sang ba đời

Anh nói có đúng không nào?
Cho anh xin một lời chào đi em
Sao đi chẳng ngước mắt lên
Nhìn chi chằm chặp một bên lề đường

Đà Lạt sáng sớm mù sương
Em đi tỉnh táo kẻo vương gót hài
Thật đó, anh nói không sai
Lỡ té ngã, sẽ đổ thừa tại anh

Lấy chi để anh bắt đền
Đền em túm muối đi kèm trái me?
Đền em hai hủ yaourt?
Đền em hai trái ô mai ngọt bùi?
Đền em quả ổi chín mùi
Đền em viên kẹo cây kem vỉa hè?
Đền em cái gốc phượng ve
Khắc tên hai đứa để hè có nhau?
Đền em một mâm trầu cau
Hai chai rượu lễ cùng trầu têm vôi?

Kìa…kìa…! trống giục liên hồi
Thôi, em vào lớp hạ hồi giải phân
Mỗi ngày gặp em một lần
Là anh đã thấy trăm năm… hiện về

TUYỀN LINH
    1977
 

Wednesday, August 25, 2021

NHẬN NỖI CÔ ĐƠN


 

 Thưa,

Chắc bạn đọc cũng biết, trong mùa dịch Covid-19 này, những người chẳng may bị chết vì dịch bệnh, tâm lý họ rất cô đơn. Họ cô đơn ngay từ ngày đầu vào khu cách ly cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Những nỗi niềm ấy được phong kín trong linh hồn họ, mấy ai thấu được !

Tôi viết bài thơ NHẬN NỖI CÔ ĐƠN thay cho một người bạn, như một thống thiết khôn cùng của những linh hồn đã ra đi bởi đại dịch Covid-19 tàn ác này, để từ đó thấm đẫm cùng nhau giữa người ra đi và người ở lại - TL

 

NHẬN NỖI CÔ ĐƠN

Khi quan tài đón anh nằm thỏm lõm

Anh ôm cô đơn vội vã gởi lại em

Em nhận cô đơn bằng trái tim mềm

đang thóp thoi…thoi thóp…

Bỗng em giật mình

đàn con chúng ta còn phía trước

những bơ vơ nào sẽ đến nếu thiếu em?

Xe đưa anh đi không kèn trống đuốc đèn

khi lòng em

đang mây đen vần vũ

Năm mươi năm yêu nhau

không một lần cãi cọ

thế mà bây giờ phải… im ỉm… lìa nhau

Em nhìn theo anh bằng đôi mắt vô hồn

Trên đường về, em lạc bước giữa thinh không

như thể có một chút gì vô định

Mùa Covid kéo dài

biết còn ai “ im ỉm”

như vợ chồng mình

đành đoạn sáng nay?

Em và con

sẽ từng tháng từng ngày

biến cô đơn của anh thành động lực

Em và con, hứa với anh:

luôn nhìn về phía trước

Cầu mong linh hồn anh

sớm yên nghỉ cõi vĩnh hằng

Nước mắt em sẽ cố tằn tiện

tiện tằn

Xin anh yên tâm nằm nghỉ

Nỗi cô đơn của anh

em đang giữ kỹ

giữ kỹ…!

TUYỀN LINH

21.8.2021

( viết thay cho bạn )

 

 

 

 

 

Monday, August 23, 2021

BÊN TRỜI MƠ XA


BÊN TRỜI MƠ XA

Ta gặp em giữa may bay
Ta gặp em tận cuối ngày nắng xa
Dù tình chẳng thể phôi pha
Cũng xin chờ đến Ta bà hẹn trao

Trái tim chừ đã hư hao
Hồn lênh đênh mãi đường vào cõi mơ
Bóng em khuất nẻo xa mờ
Ta nghe thấm đẫm nỗi chờ hắt hiu 

Lòng ta nắng sớm mưa chiều
Nửa râm nhật tụng, nửa chờ trăng lên
Gọi tình, sợ lạnh hư không
Gọi thơ, e gió mênh mông đất trời

Thuyền tình đang giữa biển khơi
Lênh đênh sóng vỗ…một đời nổi trôi
Vòng quanh trong cuộc luân hồi
Ta nghe lệ nhỏ bên trời mơ xa

 

TUYỀN LINH

Friday, August 20, 2021

VÀI LỜI




 

Thưa quý bạn đọc, tôi viết nhạc phẩm NƯỚC MẮT SÀI GÒN như là để ghi dấu một cột mốc bi ai, không những Việt Nam chúng ta mà cả Thế Giới hiện đang phải gánh chịu. Rất tiếc, vì điều kiện đi lại khó khăn bởi dịch bệnh Covid-19 nên ca sĩ chưa thu âm được. Tôi tạm đăng lên bản ký âm để các bạn cùng chia sẻ. Hy vọng một ngày không xa, tình hình sáng sủa, tôi sẽ mời các bạn cùng nghe. Cám ơn…!


NƯỚC MẮT SÀI GÒN


                                                                                         

NƯỚC MẮT SÀI GÒN

Vẫn Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ

Vẫn Nhà Thờ mắt mẹ rưng rưng

Vẫn Bến Thành im lìm vắng lặng

Vẫn một anh không dám nhìn ai

 

Vẫn con phố dọc ngang, ngang dọc

Vẫn chiếc xe chuyển tải xác người

Vẫn bác sĩ từng đêm thức trắng

Đua thời gian cứu bịnh suy tàn

 

Anh quay trở về, lòng quá ngổn ngang

Trăm mối vương vương, trăm nghìn trăn trở

Cuộc đời xoay vần, bao giờ hết nợ

hết nợ trần gian?

Bây giờ Sài Gòn thu cũng chớm sang

Thu ơi, thu ơi! Làm sao cho thu đẹp?

Lá vàng rắc đầy lối nhỏ

Có kín phủ được nỗi buồn hôm nay?

Con chết cha, vợ chết chồng

không được một lần vuốt mặt

Cổ quan tài

chỉ được làm bạn với đường nhựa, lò thiêu

Ôi, nỗi cô đơn nầy

biết chôn cất ở đâu

khi Nhật, Nguyệt chẳng tìm ra huyệt mộ?

 

Ơi, mùa thu mùa thu !

Nước mắt vẫn rơi

làm sao lau được?

Rơi mãi…

Rơi hoài…

Rơi mãi…

Rơi rơi…!

TUYỀN LINH

19.8.2021

 

Wednesday, August 18, 2021

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT


TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                          

                                                                      Tuyền Linh

TẬP I – Trò Đời Và Công Lý

Phần 2

23.3.2020 - Bạn vẫn còn nghe mình tâm sự đấy chứ? Mình xin lỗi đã để bạn chờ !

 Thú thật, mấy hôm nay đầu óc mình cứ xoắn vào hai việc, lo chạy mượn cho bằng được tiền để lên Đơn Dương ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Đồng thời cũng lo phòng ngừa nạn dịch Covid – 19. Hai sự việc nầy rõ ràng đối nghịch nhau trong tâm trí mình bây giờ – Đi hay Ở Nhà, Không Đi? Khẩu trang thì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, những 20 cái cho một đoạn đường dài hơn 900 km, cả đi và về. Song, tiền thì chưa có dấu hiệu gì khả quan. Hôm qua tình cờ gặp cô học trò cũ, mình cũng tâm sự đôi điều về việc đi Đơn Dương, cô học trò có hứa sẽ mượn giúp mình với lãi suất nhẹ thôi. Mình cũng mừng. Mình dự tính ngày 31 tháng 3 tới, nếu có tiền đủ, mình sẽ đi Đơn Dương để ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Với mình, bây giờ mọi thứ đều như chạy đua với thời gian. Tập   bản thảo tuyển tập Thơ, Văn, Nhạc của mình đã soạn xong, chỉ chờ liên hệ với Nhà Xuất Bản để xin phép in cũng chưa có thời gian tiếp xúc, vẫn còn nằm đó. Sức khỏe của mình càng ngày càng yếu, mình hơi lo. Thậm chí, có đôi khi mình nghĩ ngông ngông, hay là ký giấy ủy quyền cho một đứa con nào đó của mình ra hầu Tòa thay cho mình. Mà đứa nào? Trọng vụ việc nầy, đứa nào cũng cản ngăn mình cả. Chắc chúng nghĩ đơn giản, người đời của tạm, bỏ đi cũng được. Chúng đâu thấu hiểu được những ấm ức của mình, đang giày xéo tâm tư mình từng ngày sau khi bà nhà mình mất. Mười mấy năm trời qua, mình đau ốm hoài, phải thường xuyên vào Sài Gòn chữa bịnh và dưỡng bịnh. Có thể nói, mình ở Sài Gòn nhiều hơn ở nhà. Bởi thế, không biết bằng cách dụ dỗ ngon ngọt nào, bà nhà mình đã giao sạch hết số vàng bạc tài sản một đời tích lũy cho C T T Tr nắm giữ. Trước khi bà mất hai tháng,  bà điện cho mình và nói thật hết ra, mình mới vỡ lẽ. TRẮNG TAY ! Đã thế, cách đối xử của C T T Tr  đối với bà thật thậm tệ, gần như giam lỏng. Mình rất bức xúc nhưng đành chịu, vì lúc bấy giờ mình cũng đang nằm bịnh tại Sai Gòn, hai chân bị khớp nặng, không xê dịch được.

24.3.2020 – Mình vừa mới điện cho luật sư N. lúc 9h30 để hỏi cặn kẽ về việc đóng tiền và ký hợp đồng. Mình muốn biết việc nầy có hợp pháp hay không? Có nằm trong quy chế Nhà Nước cho phép hay không? Và mình được luật sư N. cho biết là hợp pháp. Vậy mình yên tâm. Từ xưa đến nay mình vẫn vậy, luôn nhìn vào luật pháp hiện hành để làm khuôn thước mà sống. Bởi thế, mình rất tin vào việc khởi kiện của mình sẽ được Tòa án sáng suốt, giải quyết một cách công bằng, hợp lý, hợp với tình người. Mình tin như thế!

25.3.2020 – Sáng nay mình thức dậy lúc 4h00. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, mình ngồi vào bàn và lên internet. Mình kiểm tra lại bài nhạc đã viết cho khách hàng ngày hôm qua ( cả bản ký âm PDF và tiết tấu Melody ). Mình muốn việc nầy phải xong đâu vào đó, kể luôn cả phần ca sĩ thu âm, để cận đến ngày đi Đơn Dương không phải lụp chụp. Còn công đoạn cuối, mình sẽ gởi đầy đủ các dữ liệu bài nhạc cho chú Bùi Tấn Vinh thực hiện video clip. Mình muốn tất cả các khâu phải hoàn tất đặng giao cho khách hàng trước khi đi Đơn Dương. Mình luôn cố gắng giữ uy tín với khách hàng. Đáp lại, khách hàng cũng luôn tin tưởng ở mình. Nhờ vậy, mình luôn có công việc làm đều đều. Dù mức thu nhập không cao, nhưng cũng đủ đắp đổi qua ngày. Ở vào lứa tuổi của mình, có công việc làm để kiếm tiền là quý lắm rồi, còn đòi hỏi gì hơn nữa?

 Ơ kìa, điện thoại reo..! Thì ra là ông “ bạn vàng “. Là ông S. ở Kontum, người đã cho mình mượn 20 triệu, nếu thắng kiện, mình phải trả cho ông thành 200 triệu. Chào anh S ! Có gì không anh? Mình hỏi. Ông S. trả lời: không có gì, hỏi thăm sức khỏe anh thế thôi. Mình hiểu ý, liền nói cặn kẽ mọi việc về quy trình làm việc của luật sư và Tòa án sắp tới. Đồng thời cũng đề cập đến vấn đề tiền bạc đang chạy mượn thêm bạn bè với lãi suất thấp, vì đang còn thiếu để đóng đặng ký hợp đồng với luật sư. Ông ta im lặng, không có ý kiến gì. Ông chỉ nói duy nhất một câu trước khi mình chào tạm biệt ông ta. “ Khi nào cần gì thì anh điện cho em biết nghe! “ OK, cám ơn anh, mình trả lời, và câu chuyện chấm dứt.

26.3.2020 – Sáng nay trời có vẻ u ám. Bây giờ là 8h15 rồi mà mây vẫn còn che ánh mặt trời. Mình quên nghĩ đến chuyện nầy nên lỡ giặt quần áo mất rồi, giờ phơi sao khô đây? Thật rắc rối! Mình muốn tất cả những gì mang theo khi đi Đơn Dương, kể cả quần áo phải sắp sẵn trong giỏ xách. Cứ đến ngày là đi thôi. Không phải mất thì giờ luýnh quýnh vào những giây phút chót. Ngày còn trẻ, mình gia nhập Hướng Đạo, nên phương châm cuộc sống của mình bao giờ cũng sắp sẵn.

 Mây đen dường như đã dần tan, có chút ánh nắng ló dạng. Mình vội mang quần áo ra phơi. Bụng mình hình như muốn cồn cào. Có lẽ mình phải đi ăn sáng. Mình nghĩ giờ nầy chắc tiệm bún bò đông khách lắm. Tình trạng nầy chắc mình phải mua bỏ bịch nylon đem về nhà ăn cho chắc. Ngồi chung chạ cùng bàn với các khách lạ mình ngại quá. Mùa dịch Covid – 19 nầy phải đề phòng là thượng sách. OK, mua về nhà ăn thôi!

 Nói bạn đừng cười, mình chuẩn bị tư thế khi đi ra đường như một chiến binh sắp xung trận. Mình trang bị đầy đủ: mũ bảo hiểm, kính mắt bảo hiểm, khẩu trang hai lớp, 30 ngàn tiền chẳn vừa đúng giá bịch bún bò để không phải bị nhận tiền thối lại. Biết đâu con ma Covid – 19 bám trong giấy tiền thối lại thì sao ! ?

 Vậy mà…trên đường về nhà, khi chạy ngang qua chợ, mình định ghé vào mua vài thừ cần dùng; khi ngừng xe lại, nhìn thấy người đông quá, mình lại thôi,không vào. Hình như mình bị ám ảnh, tất cả những người trong chợ đều là kẻ địch. Mình về đến nhà, nghĩ lại những giây phút vừa qua, mình lại mắc cười. Cười thì cười vậy, nhưng vẫn sợ. Mà sợ thì có sao đâu? Mình ở ngoài ánh sáng, còn kẻ địch Covid - 19 núp trong bóng tối mà…! Phải không bạn?

 Bây giờ là 16h00 chiều, khí trời dần dịu lại, mình nai nịt cẩn thận để ra chợ mua một ít hủ tiếu gói và phở gói ăn liền. Kể từ nay về sau mình hạn chế ăn sáng ngoài tiệm, dùng tạm phở gói và hủ tiếu gói tại nhà là được rồi. Mình thấy như vậy là diệu sách để tránh bọn du kích Covid – 19 bắn tỉa. Haha…! Được chứ bạn ! ? Mình ngán quá, không biết chúng núp ở ngõ ngách nào mà tránh. Khổ một nỗi, cả thế giới chưa tìm ra được một thứ vũ khí nào khả dĩ hữu hiệu cho con người tự vệ. Thôi chi bằng, trốn chúng là vũ khí tự vệ khả thi nhất? Xin đừng cho rằng mình bạc nhược nhé! Chẳng phải biết người biết ta trăm trận trăm thắng hay sao? Tuy nhiên, mình tin chắc, con người trên toàn thế giới sẽ tiêu diệt được con virus ác độc nầy vào một ngày không xa.

28.3.2020 – Mình dự tính ngày 31.3.2020 sẽ đi Đơn Dương để ký hợp đồng với văn phòng luật sư N. Tuy vậy, với tình hình dịch cúm Covid – 19 đang trong thời điểm căng thẳng, chắc mình phải xem lại. Bắt đầu từ ngày hôm nay ( 28/3 ), mọi hình thức có tính tụ tập từ 20 người trở lên là không được phép. Đây là lệnh của Thủ Tướng Chính Phủ, có hiệu lực kể từ 0h00 ngày 28.3.2020. Tình hình dịch bệnh như thế là quá căng thẳng, mình phải chấp hành thôi. Chấp hành không những là mình tự bảo vệ bản thân mình, mà cả gia đình và cộng đồng xã hội nữa. Bạn thấy không, đây là một hành động hợp lý nhất và đầy ý nghĩa trong việc sống còn của toàn nhân loại. Vì lẽ ấy, mình quyết định tạm dừng việc đi Đơn Dương, chờ đến khi nào tình hình lắng dịu và Thủ Tướng Chính Phủ cho phép thì mình mới tiếp tục cuộc hành trình. Ngày nào mình cũng theo dõi tin tức trên mạng về dịch Covid – 19, tình trạng hiện tại thấy có chiều hướng tăng chứ không giảm, mình hơi lo. Tuy nhiên, mình luôn bình tĩnh, phải thật bình tĩnh mới đối phó kịp thời nếu gặp tình huống xấu xảy ra. Chúng ta phải luôn bình tĩnh, bình tĩnh sẽ giải quyết tốt được nhiều việc trong giai đoạn khó khăn nầy.

29.3.2020 - Vẫn như thường lệ, mình dậy vào lúc 4h00, vệ sinh răng mặt xong, chuẩn bị ly cà phê và ngồi vào bàn, lên mạng. Điều chú ý trước tiên hết là tin tức về nạn dịch Covid – 19. Mình thấy tình hình toàn thế giới vẫn cứ tăng số ca lây nhiễm, không giảm chút nào. Đặc biệt Mỹ, Ý, Tây Ban Nha, Anh số ca lây nhiễm và tử vong thật đáng kinh ngạc. Riêng Đông Nam Á thì Malasia là nước có số ca lây nhiễm với cấp số cũng đáng lưu ý.

 Gần đến 7h00 rồi, bụng mình thấy đói, nhưng mình cũng ráng kiểm tra hôp thư Email cho hết để may ra có khách hàng nào nhờ phổ nhạc thì có công việc làm, đỡ buồn. Qủa là may mắn. Có khách hàng. Hihi…! Mình tải bài thơ của khách hàng xuống màn hình, rồi tắt máy để đi lo cho cái bao tử đang kêu gào nảy giờ. Mình đến góc bếp, mở thùng mì và chọn gói phở ăn liền để ăn thay đổi món, vì hôm qua mình đã ăn hủ tiếu rồi. Kể cũng tiện, hôm kia mình ra chợ rinh về đủ thứ, bỏ vào hai thùng đầy nhóc, nào là mì ăn liền, hủ tiếu, phở, miến Phú Hương, bún bò Huế - tha hồ mà ăn!

 Hôm nay đầu óc mình không rối rắm như những ngày trước, có lẽ do mình quyết định tạm hoản việc đi Đơn Dương chăng? Nhờ vậy mình không còn căng thẳng về vấn đề tiền bạc lắm nên cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. Mình tự trấn an, cái gì đến sẽ đến. Cái gì của mình thì trước sau cũng là của mình. Nôn nao lắm cũng thế thôi!

30.3.2020 - Vẫn như mọi buổi sáng khác, xem tin tức về nạn dịch Covid – 19 là ưu tiên nhất. Vẫn không có dấu hiệu khả quan, đa phần các nước vẫn tăng. Riêng Việt Nam, mình xem được các số liệu sau đây, mình mừng:

60 bịnh nhân có kết quả âm tính lần 1

27 bịnh nhân có kết quả âm tính lần 2

07 bịnh nhân đã khỏi bệnh, dự kiến ra viện vào ngày 29 – 30/3/2020.

 Bây giờ là 9h15, ăn vội gói hủ tiếu Như Ý, rồi mình cỡi xe ra chợ mua thêm một ít miến Phú Hương ăn liền. Trong các món ăn liền, mình thích thứ nầy nhất, dù món nầy mắc tiền hơn các món kia nhiều, tới 9 ngàn một gói lận. Mua xong, mình định ra về, chợt nhớ đến món thứ hai chưa mua – vé số. Thường thì mình mua mỗi ngày 2 vé, nhưng hôm nay mua tới 5 vé, vì mình vừa nghe tin, bắt đầu ngày 01.4.2020, các Công Ty vé số phải nghỉ bán hai tuần để hưởng ứng chiến dịch phòng chống nạn dịch Covid – 19. Như thế mình cũng nghĩ vui vui, là mình đã cân đối tài chánh rồi đó bạn. Bù lại những ngày không ai bán vé số để mua. Hihi…!

                                 ( còn tiếp )

 

 

 

 


 

NGỦ ĐI EM


NGỦ ĐI EM

về thi sĩ TL

Ngủ đi, em hãy ngủ đi
Vườn xưa trăng khuyết, xuân thì đã qua
Hồn ta sót nụ vàng hoa
Ru em về cõi riêng ta riêng mình?

Phận ta, phận đã lênh đênh
Xin yêu lần nữa, xem tình về đâu
Tuyết sương ngập phủ mái đầu
Xuân xanh trở giấc… bắt đầu xuân xanh

Biết đâu là giấc mộng lành
Ngủ đi để khỏi chòng chành dòng thơ
Kệ thôi bến lỡ bến chờ
Bến nào cũng nối được bờ Tương giang

Mơ chi đá nát phai vàng
Nụ tình hiện thực mở toang xuân tình
Thơ em âm sắc lung linh
Khiến hồn ta cứ rập rình dáng hoa

Xin đừng biến giấc mơ ta
Như mưa vỗ giấc bay qua núi rừng
Lòng em sóng vỗ trùng trùng
Hồn ta thích đậu giữa vùng bão giông

Ước mong đây giấc mơ hồng
Ta ru em ngủ giữa đồng cỏ hoa
Cám ơn em đã cho ta
Dòng thơ suối mát vàng pha sắc tình

TUYỀN LINH

Tuesday, August 17, 2021

KHÉP KÍNH NỖI RIÊNG


 

KHÉP KÍN NỖI RIÊNG

 

Con đường đi dạo với em

Mấy chục năm trước nằm im tim nầy

Mùi hương ấp ủ còn say

Nỗi lòng giấu kín buồn lay lắc buồn

 

Nói sao cho hết nỗi lòng

Yêu em nghịch cảnh cạn dòng lệ rơi

Gặp nhau tiền kiếp em ơi

Anh nào biết được số trời trớ trêu

 

Càng ngày càng yêu em nhiều

Gần nhau gang tấc, vạn điều cách ngăn

Hỡi người tình nhỏ của anh

Yêu em, yêu lắm hàm răng em cười

 

Yêu luôn dáng đứng dáng ngồi

Yêu sao giọng hát liêu trai diễm tình

Yêu em ánh mắt lung linh

Sáng như vầng nguyệt đượm tình đêm thơ

 

Yêu em sáng nhớ, chiều chờ

Yêu em, yêu đến vật vờ xác thân

Dẫu ngày gặp em trăm lần

Cũng không hết nhớ, vạn phần ước mơ

 

Mối tình thầm kín giăng

Ai hay cho nỗi đợi chờ hồn đau

Em ơi, nếu có kiếp sau

Xin cho hai đứa gần nhau trọn đời…!

 

TUYỀN LINH 

Wednesday, August 11, 2021

Thưa quý độc giả


Thưa quý độc giả,

 Trước thời gian viết bài thơ CỐ NHÂN, tôi đã viết nhạc phẩm MỘT LẦN LÀ TRĂM NĂM. Nhạc phẩm đã chuyển tải đầy đủ những cung bậc cảm xúc khi nói về tình yêu trong sự sống và cái chết. Cho nên bài thơ mang hơi hám âm sắc của nhạc phẩm MỘT LẦN LÀ TRĂM NĂM.

Hôm nay tôi xin giới thiệu đến quý bạn thưởng thức nhạc phẩm với hai giọng ca chuyên nghiệp – danh ca Quỳnh Lan và danh ca Kiều Lệ. Mỗi người đều thể hiện nhạc phẩm bằng một phong cách rất riêng. Theo tôi là hoàn hảo – TL


 

MỘT LẦN LÀ TRĂM NĂM -


 

MỘT LẦN LÀ TRĂM NĂM


 

CỐ NHÂN


 

CỐ NHÂN

Goi chi hai tiếng cố nhân
Cho câu Tống Biệt mãi thầm thì rơi
Chừ đây cuối đất cùng trời
Còn đâu tương ngộ, hỡi người trong thơ !

Lối xưa rêu phủ sương mờ
Biết còn đứng vững bên bờ tử sinh
Con đường phía trước mông mênh
Sóng xô bão nổi vạn ghềnh thác reo

Dù đời còn chút hương yêu
Cũng xin giữ để kiếp sau hẹn thề
Bây giờ liễu khuất sương che
Rẽ chia lối mộng đường về xa xăm

Ai đi cắt nửa vầng trăng
Để ai lỗi hẹn một lần trăm năm
Để ai một thuở đảo điên
Tình chung khó nói, niềm riêng khó bày

Câu thơ lục bát còn đây
Thay câu Tống Biệt lạnh đầy chiêm bao
Ngồi nhìn đất thấp trời cao
Hỏi ai ? Ai biết kiếp nao tương phùng ! ?

 

TUYỀN LINH

Friday, August 6, 2021

SÀI GÒN BÂY GIỜ



 

SÀI GÒN BÂY GIỜ

Sài Gòn bây giờ

Lúc mưa lúc nắng

Sài Gòn bây giờ

Ai dám nhìn ai

Sài Gòn bây giờ

Bước chân quá mỏi

Sài Gòn chỉ còn

Hộp cơm cứu đói

Sài Gòn bây giờ

Cực bác xích lô

 

Sài Gòn chỉ còn

Đèn xanh đèn đỏ

Ngõ vắng hoang tàn

Cúi mặt mà đi

Sài Gòn bây giờ

Ai khóc thương ai

Sài Gòn bây giờ

Hóa câm hóa điếc

Nhìn mặt gởi lòng

Một tiếng vô ngôn

Sài Gòn bây giờ

Còn chút sắt son

Giữ cho thật lâu

Giữ lòng bền chặt…!

TUYỀN LINH

06.8.2021

 

 

 

 

 

Còn chút sắt son

Hãy giữ thật lâu

Giữ lòng bền chặt…!

TUYỀN LINH

06.8.2021