Monday, November 30, 2015

Nêm, nếm


nêm, nếm

hôm qua tôi đụng đồng tiền
mới hay mộng đã ngã nghiêng bến chờ

ngọt lời môi…nhẹ như thơ…
ai đem tấc lưỡi nối bờ Tương giang
khiến tôi mơ tưởng địa đàng
tỉnh ra mới biết chỉ làn gió đưa

tình yêu nêm nếm sao vừa
thiên biến vạn hóa đánh lừa giác quan

tuyền linh
    2015

Thursday, November 19, 2015

Ngày Nhà Giaó Việt Nam 20.11



Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 tháng 11


Nhớ ơn Thầy, Cô

Mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam
Con xin dâng tặng lên ngàn đóa hoa
Thầy, Cô thay mặt Mẹ, Cha
Dạy con chữ nghĩa nết na ở đời
Chúng con hạt chữ đong đầy
Là nhờ công sức Cô, Thầy truyền ban
Cô, Thầy là chuyến đò ngang
Chở bao thế hệ lên đàng lập thân
Trò này, trò nọ sang sông
Kẻ quên người nhớ Thầy không chút buồn
Dù đời nắng gội mưa tuôn
Vững tay chèo chống, tâm luôn tĩnh bền
Thầy, Cô thắp lửa vào hồn
Cho con kiến thức vun trồng tương lai
Ơn Thầy chẳng thể nào phai
Chúng con mang suốt đường dài lập thân
Bao nhiêu thế hệ xa gần
Ươm từ viên phấn bảng đen của Thầy
Chúng con trong phút này đây
Làm sao quên được công dày Thầy, Cô
Thầy, Cô là những ánh sao
Soi đường dẫn lối đường vào ngày sau
Lời Cô mật ngọt ca dao
Lời Thầy định hướng lối nào con đi
Lần trang ký ức khắc ghi
Chúng con nhớ lại những gì Thầy khuyên
Lời Thầy còn mới tinh nguyên
Giọng Cô nhỏ nhẹ chẳng quên tí nào
Chừ đây hơn nửa đời người
Còn nghe bụi phấn rơi rơi tóc Thầy
Bảng đen phấn trắng còn đây
Tiếng ê a nhỏ bám đầy áo Cô
Lòng con cảm thấy xôn xao
Ước chi sống lại ngày nào tuổi thơ !
Bây giờ cho đến bao giờ
Làm sao tìm lại giấc mơ Thiên Đàng ?



Nhớ Thầy

Có lẽ bây giờ Thầy đã quên con
Bởi thời gian dịch xê khiến tuổi trời chìm nổi
Học trò quá đông, Thầy làm sao nhớ xuể
Qua sông rồi, mấy ai nhớ đến bến đò

Riêng con đây, luôn vẫn nhớ đến Thầy
Với mái tóc hoa râm hòa cùng bụi phấn
Vẫn tròng kính trắng, sáng ngời trên bục giảng
Và giọng Thầy trầm ấm thân quen
Sóng gió cuộc đời đọng lại những nếp nhăn
Con nhìn trán Thầy mà lòng mình se lại
Những phấn trắng bảng đen, những hy sinh thầm lặng
Thầy vun trồng bao thế hệ mai sau
Thầy để lại cho con những nghĩa nặng tình sâu
Công lao ấy bao giờ con quên được ?
Dẫu cơm áo gạo tiền bắt con xuôi ngược
Lòng vẫn luôn canh cánh nghĩa ơn Thầy
Và…hôm nay trong giây phút nầy đây
Dòng ký ức quay về trong tâm tưởng
Ngày mới đến Trường, con chưa định hướng
Thầy dìu dắt con từng bước vào đời
Những bảo ban của Thầy, con nhớ quá Thầy ơi !
Ân truyền thụ minh tâm khắc trí
Thuở học trò chẳng bao giờ suy nghĩ
Mầm tương lai từ hạt giống Thầy ươm
Đến bây giờ mới thấy nghĩa sâu thâm
Ơn Thầy, Cô chẳng bao giờ cùng tận
Nhờ vào ai mà công thành danh toại
Nhờ vào ai con định hướng được đường đời
Chỉ có Thầy, và chỉ có Thầy thôi
Thầy gieo hạt mà chúng con hái trái
Ôi, công lao Thầy to như trời bể
Lòng chúng con hạn hẹp tựa ao tù
Biết bao năm Thầy lèo lái con đò
Khách sang sông, có bao giờ nhớ bến ?
Còn gì phũ phàng trên đời nầy hơn thế
Con xót xa khi nghĩ đến Thầy ơi !
Mấy chục năm rồi, không biết Thầy còn vui
Như khi dìu dắt chúng con dưới mái Trường xưa cũ ?
Ngày xa Thầy con vẫn luôn tự nhủ
Phải có ngày về thăm Thầy cũ Trường xưa
Vậy mà đời luôn sóng gió đẩy đưa
Chưa có dịp về thăm Thầy thăm lớp
Kính thưa Thầy, điều nầy con ghi nhớ
Để khi về thăm, tạ lỗi cùng Thầy
Trái tim con vẫn gõ nhịp mãi đây
Hình bóng Thầy chẳng bao giờ phai nhạt


Thầy ơi !

Con về chốn cũ viếng thăm Thầy
Cảnh cũ người xưa lạnh nước mây
Bóng dáng Thầy còn in trí nhớ
Hình hài yêu kính đã lung lay
Trăm năm chẳng được ngày tao ngộ
Một nỗi buồn thương đến bủa vây
Ân nghĩa của Thầy con chữa trả
Thầy ơi, sao sớm vội về Tây !

Tuyền Linh


Wednesday, November 11, 2015

Đà Lạt, trúc đào


Đà Lạt, trúc đào

Bài Trúc Đào(*) ngày xưa ta thường hát
Dìu em vào giấc ngủ mộng trăm năm
Nay cũng thế, trái tim ta vẫn hát
Nghe mòn hơi vang vọng chốn xa xăm

Ngọn Trúc Đào lã cành trên đường phố
Đà Lạt buồn lặng lẽ tiễn thu đi
Lối hẹn cũ bước chân em còn đó
Dấu thời gian lay động thuở xuân thì

Ai biết được đời chia hai ngã rẽ
Ta phương Đông mà em ở phương Tây
Níu ngày tháng cõng trên lưng nỗi nhớ
Đêm mơ xa huyễn mộng cảnh sum vầy

Tiếng vó ngựa nhẹ khua trên đường vắng
Đánh thức ta kỷ niệm Vọng Nguyệt Lầu
Đêm tản bộ vòng quanh Trương Công Định
Ta vẫn còn lưu ký ức ngàn sau

Sương xuống thấp phủ đôi bờ vai nhỏ
Nép vào nhau chuyền hơi ấm cho nhau
Nghe sương khóc trên cành cây ngọn cỏ
Mai chia xa biết gặp lại ngày nào !

Đêm Đà Lạt, đêm cuối cùng nguyệt tận ?
Mà sao nghe rưng rức phút trao tình
Em vẫn đó như là em đã mất
Tay trong tay mà xa cách nghìn trùng

Mùa đông tới nhắc ta ngày đưa tiễn
Đà Lạt buồn vẫy gọi đến mòn hơi
Cánh chim sắt chở em về bên đó
Bỏ lại ta giữa tâm trạng rối bời

Mấy mươi năm mù tăm chim viễn xứ
Nhạc Trúc Đào âm hưởng có còn không ?
Tiếng ta hát còn lay tình nguyệt động
Mà sao im thin thít tiếng tơ lòng ?

Ta vẫn thế, ôm mối tình Đà Lạt
Đêm ngắm sao, ngày nhắn gió gọi mây
Vài năm nữa biết ai còn ai mất
Mà nhớ nhung vẫn mãi cứ vơi đầy

Chút vốn liếng nầy đây ta có được
Sẽ mang theo về bên cõi vĩnh hằng
Phút giao ngộ vô hình nào sẽ đến
Xin em đừng xa cách nữa được không ?

Tuyền Linh
2009

 (*) Nhạc phẩm Trúc Đào
Thơ: Nguyễn Tất Nhiên
Nhạc: Anh Bằng