GÓC KHUẤT
Có một góc khuất hình
thành trong tâm thức
Có một lối mòn dẫn độ
trái tim ta
Em đâu biết, làm sao em
biết được
Khi con tim muôn thuở
chẳng mù lòa
Em vẫn đó ngàn sau và
ngày trước
Buồn hay vui cùng nhịp
đập trái tim nầy
Chẳng thể đổi và chẳng hề
thay đổi
Máu vẫn luân lưu qua
tâm thất đó đây
Dòng máu chuyển từng hạt
tình yêu dấu
Qua thân ta vào góc khuất
nuôi trồng
Chính ở đó đang nẫy mầm
hạnh phúc
Mọc lên cây thương nhớ
để hoài mong
Hoa bất tử nở hồng
trong góc khuất
Em có nghe tình lên tiếng
gọi mời
Những hạt nhớ vẫn theo
đường tâm thất
Về tim ta, em hiển hiện
rạng ngời
Em vẫn ngự trên đỉnh
tình cao ngất
Một ngàn năm cho đến một
vạn năm
Đừng sợ mất dấu đường
tình lớn nhất
Vẫn dành riêng cuối nẻo
để em nằm
Ta vẫn hát ru tình…vẫn
thường nhật
Em có nghe âm sắc tiếng
tơ đồng
Câu thơ mãi cõng đời
qua từng chặng
Cho trời Tây gẩn gũi với
trời Đông
Lúc nào đó hồn tịch
nhiên rã rượi
Bước chân tìm Cố Quận
thắp niềm tin
Ta mời em hãy vào thăm
góc khuất
Mà từ lâu ta gởi trọn nỗi
riêng
Tuyền
Linh
No comments:
Post a Comment