TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT
Tuyền Linh
TẬP II - Nước Mắt Đàn Ông
Phần 10
17.2.2021 - Bạn đó à, mình kể tiếp
chuyện khi vô nhà bác Tám cho bạn nghe. Sau khi chuyện trò ngắn gọn, mình vội vã chào bác Tám Tham và bác gái
đặng xin phép về mặc dù bác cố giữ mình lại để dùng bữa com trưa với bác. Mình
xin lỗi bác vì sáng nay đi mà quên báo trước cho chị Sáu biết nên mình hơi sốt
ruột. Các cháu lạ nơi lạ chỗ, lỡ sơ sẩy điều gì thì nguy. Bác Tám thông cảm và
vội ra trước hiên nhà lấy chiếc xe đạp cho mình mượn, lúc bấy giờ cũng đã gần
12 giờ trưa rồi. May nhờ chiếc xe đạp bác Tám cho mượn, mình về nhà vừa kịp lúc
chị Sáu dọn cơm cho mấy cháu ăn, mình cũng nhào vô ăn luôn. Trong bữa cơm, chị
Sáu hỏi mình rất nhiều về nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và bác Tám, nói
chung là việc làm ăn sinh sống tại thôn Phú Thuận có gì khởi sắc và tiện lợi
cho mình không? Mình trả lời với chị là khả quan. Như vậy là mừng cho cậu - chị
nói. Lần trước cậu vào và tỏ ý định muốn lập nghiệp ở đây, chị cũng phân vân, vì
chị biết xưa nay cậu đâu có chuyên về lao động chân tay. Mình ngắt lời chị, không
sao đâu chị, mấy tháng trui rèn trên núi Sơn Trà, em cũng quen lắm rồi. Chị không
nhớ sao, mỗi lần cha mình ổng uống vài chung rượu vào, ổng hay nói đi nói lại câu:
Đói đầu gối hay bò, cái chân hay chạy, cái giò hay đi. Em còn nhớ mãi câu nói nầy.
Câu nầy gần như một thành ngữ, nó vừa dân gian, vừa triết lý. Thấy cậu quyết tâm
như vậy, chị cũng yên tâm - chị nói.
~ ~oo0oo~~
Liên tiếp cả tuần lễ, ngày nào mình cũng ghé
nhà bác Tám Tham để bàn chuyện sinh sống làm ăn ở thôn Phú Thuận, hai việc mình
đang mơ tới là mua nhà và mua đất. Với số tiền ít ỏi mình đang có, chẳng hiểu
giấc mơ của mình sẽ bay tới đâu? Dẫu sao, mơ thì cứ mơ cái đã! Phải không bạn?
Hôm nọ, bác Tám Tham chịu khó dẫn mình đi coi
một căn nhà nhỏ bằng gỗ, mái lợp tôn, chủ nhà có ý bán. Nhà tuy nhỏ nhưng được
cái là nhà được cất trên một nền đất ngay cạnh suối nước Thiên Thai, rất đẹp. Lúc
bấy giờ, mình mê khung cảnh bên suối nên mê luôn căn nhà. Tiếc là chủ nhà đi vắng
nên mình và bác Tám Tham chưa trao đổi được gì cả. Hỏi thăm mấy người hàng xóm
quanh đó, họ nói chú ấy đi bẻ đót trên rừng,
chiều tối mới về. Mình liền nhờ mấy người hàng xóm nói lại giùm với chủ nhà, sáng
mai mình sẽ tới lại để trao đổi việc mua nhà. Mình và bác Tám Tham yên tâm ra về.
Sáng hôm sau, mình đạp xe thật sớm để xuống căn
nhà gỗ định mua ấy. Mình đi một mình, không dám gọi bác Tám Tham đi cùng vì ngại,
bác thường ở nhà coi nhà, bác gái và em Tuyết bận việc buôn bán, còn em Sơn con
trai út của bác thì đi học. Mình đạp xe ngang qua nhà bác thật nhanh, cố ý để bác
đừng thấy.
Từ đằng xa, cách nhà gỗ bên suối Thiên Thai chừng
300 mét, mình đã thấy một người đàn ông đứng trước sân nhà như chờ đợi ai, mình
đoán là anh chủ nhà. Mà y như vậy, khi mình đạp xe sát tới, mình chưa kịp chào
thì ảnh đã đưa tay chào mình rồi. Mình hớn hở bắt tay ảnh và hỏi:” Xin lỗi, anh
có phải chủ nhà đây không?” Phải! – Anh ta trả lời. Rồi anh ta mời mình vào nhà
và rót nước mời mình uống. Không biết nước gì, nhưng sau khi mình uống một ngụm,
mình thấy thơm ngon, lại ngót ngót cổ họng. Nước vừa thơm mùi gạo nếp vừa lẫn mùi
lá dứa. Được đó chứ! Mình thầm nghĩ vậy.
Sau khi trao đổi câu chuyện mua nhà, mình được
biết anh ấy tên là Uẩn, 40 tuổi, hơn mình 4 tuổi. Anh ấy ở đó một mình nên anh
muốn về lại quê ở Bình Định để sinh sống. Mình chỉ biết về anh ấy chừng đó thôi,
vì tế nhị, mình không muốn tìm hiểu tiếp.
Anh Uẩn chỉ có vổn vẹn một căn nhà gỗ đây, một
sào tây ruộng nước đang cấy lúa, cũng gần, chỉ cách nhà chừng 200 mét, và một sào
đất mầu trồng củ quả nằm dưới lũng sâu cách nhà khoảng 500 mét đường dốc. Sau
khi biết được tổng số tiền mà anh Uẩn muốn bán 3 nơi đó cho mình vượt lên số tiền
minh đang có, mình phân vân vô cùng, phải nói là tiếc thì đúng hơn. Bởi lẽ, mình
rất ưng ý chỗ nầy. Gía cả so với Đà Nẵng thì rẻ hơn nhiều.
Trên đường về lại nhà, mình ghé nhà bác Tám
Tham để thăm bác và trình bày đầy đủ câu chuyện mình vừa gặp anh Uẩn. Mình cũng
nói rõ số tiền anh Uẩn muốn bán vượt quá số tiền mình đang có. Mình nói thật với
bác, mình chỉ đủ tiền mua căn nhà và sào ruộng lúa nước, nhưng anh ấy không chịu,
anh ấy muốn bán hết một lần thôi. Bác Tám nghe xong, bác tỏ vẻ suy nghĩ và nói:”
Thôi được rồi, bây giờ thì Thơ cứ về đi, để đó mai bác gặp bạn bè của bác rồi cùng
nhau tính cho”. Mình nghe bác nói, mình cũng yên tâm phần nào.
~~oo0oo~ ~
Mình định đi tiếp xuống nhà bác Tám Tham liền
sáng hôm sau, nhưng mình nghĩ, phải để cho bác có thời gian đi gặp bạn bè của bác
nên mình đình lại. Trong thời gian chờ đợi, mình rất sốt ruột, mình chỉ sợ anh
chủ nhà bán cho ai đó thì mình rất tiếc. Chờ được hai ngày, mình lại tiếp tục
xuống ghé nhà bác Tám Tham để xem tình hình ra sao? Mình vừa tới cửa nhà, dòm vô
thấy các bác đang chơi bài trên giường ngủ trong buồng, cửa buồng mở hé hé. Mình
vội lanh chân chuồn lẹ ra sân để ra đường. Vậy mà bác Tám còn nhanh hơn, gọi giật
mình lại và bảo:” vào nhà đợi bác!”. Thế là mình riu ríu đi vào cùng tiếng…dạ !
Liền đó, Bác nhờ người bạn cầm bài hộ và kéo mình ra bàn khách rót nước bảo mình
uống, đồng thời hẹn mình sáng ngày mai đến nhà bác để nhận tin vui. Mình dạ và
xin phép bác ra về, lòng thấy phấn khởi nhiều.
Đêm qua hình như mình ngủ ít, cứ nghĩ hoài về
chuyện một mình có kham nổi việc canh tác ba sào đất vừa rẫy vừa ruộng sắp tới
nếu mua được? Sáng ra mình cảm thấy hơi mỏi mệt nhưng phải đi ngay để xuống gặp
bác Tám Tham. Theo mình lúc bấy giờ là việc ngàn năm có một, không đi kịp thì hết
dịp để đi.
Hình như bác Tám đang đợi mình, đằng xa mà mình
đã nhìn thấy bóng bác thấp thoáng trước sân. Bác đang khom lưng nhổ vài cọng cỏ
cho đỡ sốt ruột khi chờ đợi? Mình nghĩ vậy. Mà chắc vậy! Mình đạp xe lẹ đến chào
bác. Mình từ từ dắt xe đạp xuống dốc sân, cùng lúc bác nhìn mình cười cười và nói:”Việc
của Thơ xem như bác đã lo xong. Giờ bác muốn hỏi lại cho chắc, có phải sào đất
trồng mầu, anh Uẩn định bán với giá tiền như Thơ đã nói với bác hôm trước phải
không?” Mình gật đầu, dạ phải. Bác nói tiếp:” Như vậy thì tối nay, khoảng 7 giờ,
Thơ xuống đây đi với bác, chúng ta đến nhà anh Uẩn làm giấy tờ mua luôn. Đi buổi
tối cho tiện thời gian cả đôi bên. Vậy nhé, bây giờ Thơ tranh thủ về nhà chuản
bị tiền bạc để tối đến không phải cập rập”.
~ ~oo0oo~~
Mình và bác Tám Tham đến nhà anh Uẩn vào khoảng
8 giờ kém, hai người đứng trước sân chừng 5 phút, nhìn qua khe cửa thấy anh ấy đang
bó chổi đót. Trông anh ấy bó rất thiện nghệ. Mình gõ cửa và lên tiếng trước, biết
được mình và bác Tám tới, anh ấy vội vàng đứng lên ra mở cửa. Qua loa vài câu,
mình vào đề ngay. Bác Tám ngồi bên không nói gì, bác đi theo mình xem như là nhân
chứng thôi. Sau khi thống nhất giá cả như hôm trước chính miệng anh Uẩn đã trao
đổi với mình, mình yêu cầu anh Uẩn viết cho mình miếng giấy bán nhà để nhận tiền.
Anh đồng ý và lấy giấy bút viết liền tại chỗ. Bạn à, thời buổi mua bán nhà lúc
bấy giờ đơn giản thế thôi, không công chứng không dấu đỏ gì cả. Chủ yếu là thật
thà tin tưởng nhau là đủ. Anh ấy hẹn mình ngày mai tới nhận nhà, anh sẽ đi vào
khoảng 8 giờ sáng mai. Thật nhanh, thật lẹ như trong phim ảnh.
Trên đường về nhà bác Tám, mình muốn hỏi bác Tám
nhiều điều, nhất là vấn đề tiền bạc, nhưng sao ngại quá nên mình nín, không dám
hỏi. Đêm đó, mình ghé nhà bác Tám trò chuyện thật lâu, nhưng cũng không dám hỏi.
Mình cứ phân vân hoài, hỏi đúng hay nín đúng. Cho đến khi chào bác để ra về, vẫn
không tự có câu trả lời. Lạ ghê!
( còn tiếp )