Tuesday, August 28, 2018

Hà Nội, mùa thu tím


 Hà Nội mùa thu tím

Anh ngồi đây giữa lòng Hà Nội Phố
Một mình thôi, cả thể xác lẫn linh hồn
Quán cóc bên đường đang nẫy mầm hạt nhớ
Hà Nội chiều thu sóng sánh mắt bơ vơ

Hương hoa sữa lung linh trong tiềm thức
Gió thu xưa mơn trớn cõi hồn chìm
Anh níu lấy giọt cà phê hiện thực
Làm chiếc phao vượt cơn sóng nỗi niềm

Chiều Hà Nội lá bàng thu đỏ rực
Ấm mùa xưa, sao lạnh quá mùa nay
Ngày tháng cứ bào mòn dòng tâm thức
Khiến hoàng hôn nhuộm tím sắc thu gầy

Gởi nỗi nhớ rêu phong lên cổ tháp
Theo khói sương lãng đãng mặt Hồ Gươm
Hồn bay lượn kiếm tìm vành trăng cũ
Đã chìm sâu trầm tích bóng tình nương

Em có nghe mùa thu xưa thức giấc
Cúc vàng tươi gọi khẽ Cốm Làng Vòng
Hương hoa vẫn nguyên mùi thơm cổ tích
Sao tình ta mãi ủ kín rêu phong

Anh ngồi đây với mùa thu Hà Nội
Nhớ mùa xưa nghe tím ngắt mùa nay
Em ở đâu, hỡi vành trăng cổ độ
Ngàn năm sau nhật nguyệt cũng buồn lây

Tuyền Linh
8.2012


Friday, August 24, 2018

MẸ ƠI - YouTube

MẸ ƠI
Nhạc & lời: Nguyễn Văn Thơ
Trình bày: Mạnh Hùng

Mấy lời nhân Ngày Vu Lan nhớ Mẹ
Có lẽ tôi là người bất hạnh nhất trên thế gian nầy, bởi lẽ, từ khi sinh ra cho đến hôm nay, tôi chưa bao giờ thấy được mặt Mẹ mình. Chiến tranh đã cướp mất Mẹ tôi khi tôi còn quá bé. Tôi cố mường tượng mặt mũi Mẹ tôi – qua tôi – nhưng nghẹt nỗi, tôi giống Cha tôi như khuôn đúc nên đành chịu. Chắc lúc đương thời, Mẹ tôi yêu Cha tôi lắm thì phải. Với tôi, không có gì đau xót bằng không biết được mặt người sinh ra mình. Đó là một bất hạnh lớn đối với tôi. Từ khởi điểm nầy, hình như trong tôi nẩy sinh ra những oán hận sân si. Oán hận ai? Sân si ai? Tôi cũng chẵng rõ. Có thể là chiến tranh, có thể là những ai đang hạnh phúc bên Mẹ chăng? Thật nghịch lý, tôi vẫn cầu mong cho họ hạnh phúc đó mà! Oán hận…sân si…tôi không có bản tâm như thế, nhưng tôi lại mang nội tâm khép kín khó lý giải. Thật đáng buồn !
Tôi viết tự khúc MẸ ƠI như một lời tạ lỗi với Mẹ mình, đồng thời thương tặng cho những ai cùng cảnh ngộ như tôi. Tôi thiển nghĩ, ngôn ngữ âm nhạc chính là những ngôn ngữ trừu tượng đánh thức tâm hồn tôi và giúp những ai đó, đã và đang hạnh phúc bên Mẹ hiểu được ơn sâu người sinh ra mình, đồng thời hiểu được về tôi – về một người bất hạnh, không biết được mặt Mẹ mình ra sao. Bởi sự cảm âm nhạc là sự cảm trong tâm tư riêng của mỗi người, không nguyên tắc,không quy luật, không ràng buộc. Vì thế, sự thể hiện sẽ bao la, vô tận… Và, biết đâu, chính trạng thái sân si của tôi – người chẳng bao giờ biết được mặt Mẹ mình - lại dễ yêu đối với âm nhạc (?).
NGUYỄN VĂN THƠ



.

Tuesday, August 21, 2018

Saturday, August 18, 2018

Hà Nội, tháng bảy ngâu về





Hà Nội, tháng bảy ngâu về

Liêu xiêu quán cóc vỉa hè
Tôi ngồi nghe vọng chú ve gọi mùa
Trời như chia cắt sớm, trưa
Tôi nhìn từng giọt ngâu vừa bay bay

Mắt tình bỗng lại vui lây
Em qua phố thị nhịp đầy nhịp lơi
Áo tà lụa trắng phất phơ
Tôi nhìn tôi tưởng tôi vừa hai mươi

Cớ chi em nở nụ cười
Cho tôi nghiêng ngửa cuộc đời phong sương
Xe qua xe lại đầy đường
Mà tôi chừng tưởng bướm hương chập chờn

Tôi qua bao chặng dốc đời
Gió sương bão táp rã rời thân đơn
Ấy mà một hạt tình thôi
Mọc lên cành nhánh hương đời trong tôi

Lòng buồn bỗng hóa ra vui
Yêu ơi Hà Nội, yêu luôn giọt mùa
Mưa ngâu tháng bảy em qua
Hồn tôi ngủ thiếp trong tà áo em

Cà phê từng giọt say mềm
Trong mơ nghe có tiếng em thì thầm
Lâm râm…ngâu mãi lâm râm…
Liêu xiêu quán cóc chôn chân tôi rồi !

Tuyền Linh
   2011

Wednesday, August 8, 2018

Mơ Em, Hà Nội

MƠ EM, HÀ NỘI
Nhạc và lời: Nguyễn Văn Thơ
Hòa âm: Nguyễn Ngọc Anh
Trình bày: Mạnh Hùng



Tuesday, August 7, 2018

Chút tình hoa sữa


Chút Tình Hoa Sữa

Em về chở cả mùa thu
Thơm trời Hà Nội ngọt ru lời tình
Lòng tôi thực nghiệm tâm linh
Nên chi yêu quý sắc tình của em

Hình như từ nụ hoa mềm
Nõn tơ trinh bạch em đem dâng đời
Để thay tiếng khóc bằng…cười
Nhẹ vơi khổ não cho đời đẹp hơn

Em về soi bóng Hồ Gươm
Đưa hương tỏa sắc nụ ươm tơ tình
Cánh hoa sao trắng lung linh
Rơi trên mái tóc đẫm tình giai nhân

Biết đời là áng phù vân
Mà sao tình cứ lâng lâng chẳng đừng
Tôi qua trăm vạn nẻo đường
Về đây lại thấy tơ vương tình trần

Tôi người lữ khách dừng chân
Nhìn hoa đua nở mà lòng ngẩn ngơ
Xuyến xao một chút tình thơ
Trăm năm như đã…bây giờ là đây ?

Hóa thân ngọn gió heo may
Theo em cho hết kiếp này được không ?
Mai này trời trở gió đông
Tôi về khép chặt cô phòng đợi em

Tuyền Linh