MẸ ƠI
Nhạc & lời: Nguyễn Văn Thơ
Trình bày: Mạnh Hùng
Mấy lời nhân Ngày Vu Lan nhớ Mẹ
Có lẽ tôi là người bất
hạnh nhất trên thế gian nầy, bởi lẽ, từ khi sinh ra cho đến hôm nay, tôi chưa
bao giờ thấy được mặt Mẹ mình. Chiến tranh đã cướp mất Mẹ tôi khi tôi còn quá
bé. Tôi cố mường tượng mặt mũi Mẹ tôi – qua tôi – nhưng nghẹt nỗi, tôi giống
Cha tôi như khuôn đúc nên đành chịu. Chắc lúc đương thời, Mẹ tôi yêu Cha tôi lắm
thì phải. Với tôi, không có gì đau xót bằng không biết được mặt người sinh ra
mình. Đó là một bất hạnh lớn đối với tôi. Từ khởi điểm nầy, hình như trong tôi
nẩy sinh ra những oán hận sân si. Oán hận ai? Sân si ai? Tôi cũng chẵng rõ. Có
thể là chiến tranh, có thể là những ai đang hạnh phúc bên Mẹ chăng? Thật nghịch
lý, tôi vẫn cầu mong cho họ hạnh phúc đó mà! Oán hận…sân si…tôi không có bản
tâm như thế, nhưng tôi lại mang nội tâm khép kín khó lý giải. Thật đáng buồn !
Tôi viết tự khúc MẸ ƠI
như một lời tạ lỗi với Mẹ mình, đồng thời thương tặng cho những ai cùng cảnh ngộ
như tôi. Tôi thiển nghĩ, ngôn ngữ âm nhạc chính là những ngôn ngữ trừu tượng đánh
thức tâm hồn tôi và giúp những ai đó, đã và đang hạnh phúc bên Mẹ hiểu được ơn
sâu người sinh ra mình, đồng thời hiểu được về tôi – về một người bất hạnh,
không biết được mặt Mẹ mình ra sao. Bởi sự cảm âm nhạc là sự cảm trong tâm tư
riêng của mỗi người, không nguyên tắc,không quy luật, không ràng buộc. Vì thế,
sự thể hiện sẽ bao la, vô tận… Và, biết đâu, chính trạng thái sân si của tôi –
người chẳng bao giờ biết được mặt Mẹ mình - lại dễ yêu đối với âm nhạc (?).
NGUYỄN VĂN THƠ
.
No comments:
Post a Comment