Sunday, November 30, 2014

Đông về

             Mùa đông Sapa Việt Nam                                       

Đông về

Nén nhang cho hiền thê

Đông về mãi tận non xanh
Sáng nay thức dậy thấy cành trơ phơi
Con chim bay lượn trên trời
Cũng chao đảo cánh muốn rơi lộn vòng

Đông về nhuộm trắng đầu non
Sương sa tuyết phủ cõi hồn ngẩn ngơ
Bây giờ cho đến bao giờ
Chữ duyên chữ nợ thôi mờ mắt trông ?

Đông về tuyết chắn nối vòng
Rồi tan như chuyện có không nhân tình
Tại sao bóng chẳng theo hình
Để cho ai mãi khóc tình Tố Như ? (*)

Đông về gió thổi mây đưa
Ôi, sao thương quá giọt mưa trong lòng !
Rơi hoài vào chốn hư không
Hỏi còn gì nữa trên nhân thế nầy ?

Đông về nhạn lạc xa bầy
Hỡi ơi, nhân ảnh mây bay cuối trời !
Trăm năm người mãi xa người
Nhìn cơn bấc thổi, khóc cười với ai ?

Tuyền Linh

             (*) Tân khoa Nguyễn Tố Như và nàng Cầm

Tuesday, November 25, 2014

Mưa Vĩnh Long

Mưa Vĩnh Long

Mới sáng sớm, mây kéo đen
Một cơn mưa đổ nước giăng đầy trời
Mưa rào rạt, gió khắp nơi
Kéo theo bao nỗi đầy vơi trong hồn

Nhà nghiêng cây ngã đầy đường
Gieo bao nỗi khổ đoạn trường dân tôi
Lúa chín chưa gặt đã trôi
Nước dâng ngập úng mất rồi còn chi !

Dân có chừng đó mưu sinh
Nay như mất trắng, đoạn đành hỡi ôi !
Mưa giông lốc xoáy ngoài trời
Trong lòng tôi cứ chơi vơi nỗi niềm

Bao giờ dân được bình yên
Cớ sao mưa gió cứ triền miên gieo
Nông dân vốn đã khổ nghèo
Nay nghèo thêm nữa gieo neo cảnh đời

Kêu đâu cho thấu ông trời
Suốt đời dầm dãi biết đời nào vui
Nhìn mưa bay…những ngậm ngùi
Vĩnh Long ơi hỡi, sao nguôi nỗi niềm !

Tuyền Linh
     2014


Saturday, November 22, 2014

Sầu giăng


Sầu giăng

Đưa tay cố ngắt sợi sầu
Sầu loang trong nắng nhuộm màu nắng phai
Sầu rơi từng giọt vắn dài
Xuống môi xuống má tưới hình hài đau

Sầu giăng đến tận chân mây
Kết thành băng tuyết từng ngày lạnh căm
Sầu ươm nấm độc vào hồn
Mọc lên da thịt giết dần tin yêu

Sầu đến sớm, sầu đến chiều
Sầu trưa…sầu tối…sầu hiu hắt sầu…
Đất trời biết tránh vào đâu
Nơi nào cũng thấy sợi sầu bủa giăng

Tuyền Linh

Wednesday, November 19, 2014

Nhớ ơn Thầy, Cô


Nhớ ơn Thầy, Cô

Mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam
Con xin dâng tặng lên ngàn đóa hoa
Thầy, Cô thay mặt Mẹ, Cha
Dạy con chữ nghĩa nết na ở đời
Chúng con hạt chữ đong đầy
Là nhờ công sức Cô, Thầy truyền ban
Cô, Thầy là chuyến đò ngang
Chở bao thế hệ lên đàng lập thân
Trò này, trò nọ sang sông
Kẻ quên người nhớ Thầy không chút buồn
Dù đời nắng gội mưa tuôn
Vững tay chèo chống, tâm luôn tĩnh bền
Thầy, Cô thắp lửa vào hồn
Cho con kiến thức vun trồng tương lai
Ơn Thầy chẳng thể nào phai
Chúng con mang suốt đường dài lập thân
Bao nhiêu thế hệ xa gần
Ươm từ viên phấn bảng đen của Thầy
Chúng con trong phút này đây
Làm sao quên được công dày Thầy, Cô
Thầy, Cô là những ánh sao
Soi đường dẫn lối đường vào ngày sau
Lời Cô mật ngọt ca dao
Lời Thầy định hướng lối nào con đi
Lần trang ký ức khắc ghi
Chúng con nhớ lại những gì Thầy khuyên
Lời Thầy còn mới tinh nguyên
Giọng Cô nhỏ nhẹ chẳng quên tí nào
Chừ đây đã nửa đời người
Còn nghe bụi phấn rơi rơi tóc Thầy
Bảng đen phấn trắng còn đây
Tiếng ê a nhỏ bám đầy áo Cô
Lòng con cảm thấy xôn xao
Ước chi sống lại ngày nào tuổi thơ !
Bây giờ cho đến bao giờ
Làm sao tìm lại giấc mơ Thiên Đàng ?

Tuyền Linh



Nhớ Thầy

Có lẽ bây giờ Thầy đã quên con
Bởi thời gian dịch xê khiến tuổi trời chìm nổi
Học trò quá đông, Thầy làm sao nhớ xuể
Qua sông rồi, mấy ai nhớ đến bến đò ?

Riêng con đây, luôn vẫn nhớ đến Thầy
Với mái tóc hoa râm hòa cùng bụi phấn
Vẫn tròng kính trắng, sáng ngời trên bục giảng
Và giọng Thầy trầm ấm thân quen
Sóng gió cuộc đời đọng lại những nếp nhăn
Con nhìn trán Thầy mà lòng mình se lại
Những phấn trắng bảng đen, những hy sinh thầm lặng
Thầy vun trồng bao thế hệ mai sau
Thầy để lại cho con những nghĩa nặng tình sâu
Công lao ấy bao giờ con quên được ?
Dẫu cơm áo gạo tiền bắt con xuôi ngược
Lòng vẫn luôn canh cánh nghĩa ơn Thầy
Và…hôm nay trong giây phút nầy đây
Dòng ký ức quay về trong tâm tưởng
Ngày mới đến Trường, con chưa định hướng
Thầy dìu dắt con từng bước vào đời
Những bảo ban của Thầy, con nhớ quá Thầy ơi !
Ân truyền thụ minh tâm khắc trí
Thuở học trò chẳng bao giờ suy nghĩ
Mầm tương lai từ hạt giống Thầy ươm
Đến bây giờ mới thấy nghĩa sâu thâm
Ơn Thầy, Cô chẳng bao giờ cùng tận
Nhờ vào ai mà công thành danh toại
Nhờ vào ai con định hướng được đường đời
Chỉ có Thầy, và chỉ có Thầy thôi
Thầy gieo hạt mà chúng con hái trái
Ôi, công lao Thầy to như trời bể
Lòng chúng con hạn hẹp tựa ao tù
Biết bao năm Thầy lèo lái con đò
Khách sang sông, có bao giờ nhớ bến ?
Còn gì phũ phàng trên đời nầy hơn thế
Con xót xa khi nghĩ đến Thầy ơi !
Mấy chục năm rồi, không biết Thầy còn vui
Như khi dìu dắt chúng con dưới mái Trường xưa cũ ?
Ngày xa Thầy con vẫn luôn tự nhủ
Phải có ngày về thăm Thầy cũ Trường xưa
Vậy mà đời luôn sóng gió đẩy đưa
Chưa có dịp về thăm Thầy thăm lớp
Kính thưa Thầy, điều nầy con ghi nhớ
Để khi về thăm, tạ lỗi cùng Thầy
Trái tim con vẫn gõ nhịp mãi đây
Hình bóng Thầy chẳng bao giờ phai nhạt

Tuyền Linh



Thầy ơi !

Con về chốn cũ viếng thăm Thầy
Cảnh cũ người xưa lạnh nước mây
Bóng dáng Thầy còn in trí nhớ
Hình hài yêu kính đã lung lay
Trăm năm chẳng được ngày tao ngộ
Một nỗi buồn thương đến bủa vây
Ân nghĩa của Thầy con chữa trả
Thầy ơi, sao sớm vội về Tây !

Tuyền Linh 

Sunday, November 16, 2014

Ôi, Thơ !


 Ôi,Thơ !

Ta còn gì nữa ngoài thơ
Chiều nghiêng nắng nhạt, tuổi trời hắt hiu
Thơ ta nắng ít mưa nhiều
Lệ khô đọng lại buồn hiu nỗi người

Qua chùa nhặt chiếc lá rơi
Thực hư rồi cũng một đời thoáng qua
Bạn bè ngày lại ngày xa
Tình ươm sáng tỏ, chiều tà khói sương
Nghe hồn chết dưới hiên mưa
Giọt dài giọt vắn như đưa tiễn người
Nén đau từng buổi chiều tà
Nghe tim gõ nhịp…nhận ra số phần
Ôi, tình giãy chết trăm năm
Mảnh trăng ngày cũ yên nằm cõi hư
Lệ buồn nhỏ xuống thành thơ
Chừng xem nỗi nhớ bây giờ ra sao

Ngủ vùi trong giấc chiêm bao
Mặc thân trôi giạt nẻo nào kiếp sau
Giật  mình ! tưởng biển hóa dâu
Ôi thơ ! Ôi lệ ! Ôi màu phù vân !

Tuyền Linh

Monday, November 10, 2014

Đà Lạt lập đông


Đà Lạt Lập Đông

Se se chút lạnh vào hồn
Dậy trong tiềm thức nỗi buồn lập đông
Dã quỳ rợp sắc chờ mong
Hắt hiu lòng tự hỏi lòng…chờ ai ?

Đã qua những tháng năm dài
Chìm sâu ký ức chia hai ngã tình
Rã rời một kiếp nhân sinh
Nhìn hoa đua nở, thương mình biết bao !

Một trời Đà Lạt hoa đào
Vi vu thông biếc ngọt trao lời tình
Hỏi người còn nhớ hay quên
Mấy mùa lá rụng, mấy lần lập đông ?

Mùa về lòng sắt se lòng
Mênh mông trời đất, mênh mông nỗi niềm
Hàng cây đã muốn đứng yên
Cớ sao gió mãi lay hình bóng chao

Để chừ núi biếc xôn xao
Lũng sâu thầm gọi tình nào trăm năm
Xin cho mọi thứ yên nằm
Lắng nghe lời gió lập đông vọng về

Tuyền Linh

Friday, November 7, 2014

Ơi, hoa trinh nữ !


Ơi, hoa trinh nữ !

Rã rời trong cuộc trăm năm
Lang thang tìm chốn bụi trần giải khuây
Bất ngờ lại gặp em đây
Ơi em trinh nữ, tình nầy gởi trao ?

Nầy em môi thắm má đào
Sao hay mắc cỡ làm sao giao tình ?
Tôi người sống với tâm linh
Nên càng yêu quý sắc tình của em

Dù gió táp, dù mưa lên
Em xếp cánh lá, khép rèm mi cong
Gọi em” mắc cỡ” được không ?
Biết em trinh tiết một lòng đợi ai

Em e ấp nhưng lắm gai
Khiến khách trần tục chẳng ai dám sờ
Tôi tin em chẳng hững hờ
Tao nhân mặc khách đang tơ tưởng mình ?

Hỡi em trinh nữ xinh xinh
Mặn mà sắc tím đượm tình gái quê
Quanh năm đường đất đi về
Gặp em tôi thấy tràn trề niềm vui

Chỉ có em, chỉ em thôi
Cho tôi biểu tượng vững đôi chân mình
Sức sống em thật hiển linh
Đèo cao dốc thấp vẫn bình tâm leo

Tôi qua muôn vạn dốc đèo
Gặp trăm hoa dại chỉ yêu em vì…
Trắng trong, trinh tiết, lợm lì
Gió mưa bão táp mấy khi chùn lòng

Trơ như đá, vững như đồng
Bao giờ em mới bềnh bồng nợ duyên ?
Xin cho tôi biết nghe em
Để tôi kịp gọi thơ lên đón tình

Tuyền Linh


* Hoa trinh nữ là loài hoa dại, còn có tên gọi là Hoa mắc cỡ, đẹp mặn mà nhưng có gai.



Tuesday, November 4, 2014

Nẻo nào cho một mai sau


Nẻo nào cho một mai sau

Dấu chân người rớt bên đường
Tôi đi lượm lại mót từng gót đinh
Về treo lên một sợi tình
Sáng, trưa, chiều, tối dỗ dành trái tim

Người đi, người đành đoạn quên
Gót son in dấu buồn lên phố phường
Đà Lạt ngày tháng mù sương
Đọng từng giọt nhớ trên đường ngày xưa

Hồn tôi chẳng thể đổi mùa
Bởi chưng tim đã đượm màu nhớ nhung
Người về con mắt vui mừng
Người đi sợi tóc rưng rưng đổi màu

Nẻo nào cho một mai sau
Đường nào cho chuyện trầu cau nói cười
Ước chi ánh mắt của người
Pha màu luyến ái con ngươi đắm tình !

Ngày mai biết có nắng lên
Người về Đà Lạt bập bềnh hồn tôi
Lại thêm mùa nữa nổi trôi
Người ơi, thơ mãi ngậm ngùi hay sao ! ?

Tuyền Linh
      2011