Monday, August 31, 2015

Giaỉ bày


Giải bày

Mỗi người một thân phận
Chẳng có ai giống ai
Sinh ra đã là thế
Mệnh số quả không sai

Trong lãnh vực duyên tình
Ai vỗ ngực xưng tên
Tôi đây không lận đận
Chúc tình thắm duyên bền

Cuộc đời vốn trả, vay
Nợ ai, người ấy trả
Bận làm chi hỡi ai !
Mỗi người một bản ngã

Không có mắt môi nào
Không dưng mà nhỏ lệ
Không có cuộc tình nào
Không đau mà lại đẹp

Đường tình không bằng phẳng
Hình tượng sẽ bền lâu
Hành trình không chông gai
Trái tim thường nông nỗi

Biết thả hồn vào thơ
Là thả diều theo gió
Số phận dẫu đong đưa
Cũng đành cam phận khổ

Tiếng thơ là tiếng lòng
Tiếng thời gian thẩm định
Vô hình nhưng hiện hữu
Ràng buộc với tâm linh

Trong giao ngộ vô hình
Tình đi về thường nhật
Làm sao tim yên giấc
Mà bảo thơ lặng im ?

Rất cám ơn thi nhân
Đã ân cần ngỏ ý
Phải chi là tri kỷ
Thì sẽ hiểu nhau hơn

Tuyền Linh
04.10.2013

Wednesday, August 26, 2015

Vu Lan nhớ Mẹ




MẸ ƠI HÃY NGỦ
Thơ: Đặng Lệ Khánh
Nhạc; Nguyễn Văn Thơ
Trình bày: Thái Hòa

Qúy vị chịu khó nghe hết bản nhạc nền " Ơn Em Một Đóa Sen Nồng " rồi tiếp tục nghe nhạc phẩm Mẹ Ơi Hãy Ngủ. Xin cám ơn !



Mẹ ơi hãy ngủ

Ngày xưa con khóc, mẹ ru
Bây giờ con khóc, con ru mẹ già

À ơi,
Trăng vừa ghé qua
Ngủ ngon đi mẹ, đừng mơ bụi trần
Tim thôi đập tiếng trầm luân
Ngực ngừng tay xé lụa mừng ho khan

Mẹ đi,
như gót còn son
Rất êm, rất nhẹ, sao còn vướng chân ?
Bụi bay vào mắt
không khăn
Giọt rơi từng giọt,
Chẳng ngăn được rồi

Chiếu giường còn nhớ thơm hơi
Gối còn in mấy tơ trời bạc phơ

Ngủ đi, ru mẹ à ơ
Lạnh từ chân tóc, lạnh qua nhà quàn
Hỡi ơi giữa những linh hồn
Một mình mẹ đứng
Lòng con sao đành

À ơi cất tiếng vô thanh
Tưởng ngồi ru mẹ
Ru mình đấy thôi

À ơi
Sáu mấy tuổi trời
Ai ngờ vẫn khóc như thời còn thơ


Đặng Lệ Khánh
6 tháng 11, 2008

Monday, August 24, 2015

Lắng đọng


Lắng Đọng

Trong sâu thẳm em nhìn ta có thấy ?
Mắt đăm chiêu nghi ngại vực tương lai
Cố lóng ngóng tìm vầng trăng đáy nước
Vẫn trôi đi…trôi mãi…cứ trôi hoài…

Trong sâu thẳm em nhìn ta có thấy ?
Mắt mơ màng hoài vọng chuyện năm xưa
Chạm hiện hữu, bỗng có không… không có…
Biết chừng nào thôi hết những đong đưa !

Trong sâu thẳm em nhìn ta có thấy ?
Lê đôi chân suốt nẻo dặm đường trần
Gào khản cổ, âm vang nghe vọng lại
Lạnh lùng như tiếng gió rít mùa đông

Trong sâu thẳm em nhìn ta có thấy ?
Con tim đang gõ nhịp réo gọi mời
Thanh âm vẫn y như thời mười sáu
Mà hoàng hôn cứ dần xuống quanh ta
*
Nắng sắp tắt bên sườn đồi âm vọng
Ta đưa tay hứng lại chút hoàng hôn
Em van nắng cho ta xin chút nữa ?
Nghe tàn phai đi nhè nhẹ vào hồn

Thế là hết, chẳng còn gì nữa cả !
Từng tờ thư ủ dáng ngọc ra đi
Từng giọt lệ thấm vai mềm kỷ niệm
Cũng rủ nhau từ biệt chẳng hẹn kỳ

Thôi em hỡi! xin chào em lần cuối
Nơi xa kia, ta vẫn lặng lẽ buồn
Vẫn ôm chặt nỗi cô đơn thầm kín
Dù Âm, Dương lòng vẫn cứ mưa tuôn…

Tuyền Linh
16.5.2012

Friday, August 21, 2015

Lời Vàng Ngọc


  PHÁN XÉT LỖI NGỪƠI

                                      Tạp bút
                              MANG VIÊN LONG





       Người ưa dòm ngó, xét nét, phê phán người khác thường ít khi có thời gian biết được lỗi mình! Đó là một “ lẽ thường ” trong đời sống mà ít ai chịu để tâm suy xét? Nếu hằng ngày chúng ta cứ chằm chằm nhìn vào người; luôn để mắt, để tâm dõi theo từng việc làm của người, thì thời gian nào yên tĩnh rổng rang để còn nhìn lại chính mình? Như vậy là chúng ta đã đánh mất thời khắc rất quý báu cho đời sống của mình rồi!. Mất đi giây phút chiêm nghiệm thiêng liêng dành cho đời sống mình mà đáng lẽ ra mình phải được thụ hưởng .
Và cuối cùng, chúng ta sẽ dần mất đi cơ hội để tiến bộ, chuyển hóa - để tự hoàn thiện … Đã vậy, tâm ta luôn luôn dính mắc vào “chuyện người” - luôn bị “ chuyện người” lôi kéo, đưa đẩy - dồn nén, rồi ngày đêm “ nghĩ ra” sơ hở, bới móc khiếm khuyết - (dù là rất nhỏ nhặt hay tuân theo mệnh lệnh chủ quan rất phiến diện ) - để lớn tiếng hay huênh hoang phán xét, buột tội này nọ (…) - Đó là một việc làm hại mình mà người hiểu rõ Chánh Pháp không thể có - người con Phật không thể quên lãng!
          Suốt ngày tâm ta cứ chạy loanh quanh dõi theo người, nhìn ngó ra ngoài - thì thời gian đâu để “nhìn lại chính mình” nữa? Không có một khoảng lặng yên an tịnh nào để nhìn lại coi thử “bản mặt /con người” mình thế nào - thì làm sao mà biết được những loạn động rất vi tế đang đêm ngày khuynh đảo trong tâm mà ngăn chặn, chuyển hóa kip thời? Làm sao có thể mong cầu để có được sự đổi thay của cuộc sống mình trở nên trong sáng, tốt đẹp hơn?
          Lục Tổ Huệ Năng cũng đã day: Chớ dòm ngó vào lỗi người, mà hãy nhìn vào lỗi mình”. Trong truyện ngắn Cửa Tùng Đôi Cánh Gài”- Thầy Nhất Hạnh cũng đã nói rõ điều ấy qua nhân vật “đạo sĩ” xuống núi với chiếc gương thần trong tay của Sư phụ ban cho để “hộ thân” trên bước đường hành Đạo trừ gian, diệt ác - cứu đời. Nhưng qua bao tháng ngày vị đạo sĩ trẻ có tấm lòng “thiết tha cứu đời“ chỉ chuyên chú nhìn vào gương để thấy lỗi người mà chưa hề nhìn vào gương để một lần nhìn thấy “gương mặt” thật của chính mình sau bao năm rời xa Sư phụ trên đường mãi mê “diệt ác, trừ gian”? Và cuối cùng, chàng đã mỏi mệt, bất lực - trở về núi tìm lại Sư phụ mong nhờ cứu giúp. Tâm chàng đã bị điên đảo nhiễu nhương , nên không thể tự mở được đôi cánh cửa Tùng để lên núi gặp Sư phụ được? (đôi cánh cửa tùng ấy chỉ dành cho những bậc có tâm hồn thanh tịnh trong sáng mới mở được). Nhờ người bạn nhỏ đồng tu tình cờ xuống núi lấy nước gặp gỡ, nhắc nhở - chàng đã tự soi mình vào chiếc gương thần kia - và than ôi!- chàng chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh rồi quỵ ngã vì ảnh hiện trong gương là một con quỷ kỳ dị!?
           Chàng đạo sĩ trẻ tuổi đầy nhiệt huyết kia chỉ mãi lo dòm vào “chiếc gương thần” để tìm lỗi ngừơi mà “diệt trừ” với lòng tự hào rằng chính mình mới là ngưởi hoàn thiện, cao quý - trong khi chưa có đủ thời gian tu luyện để trang bị đầy đủ “công lực uyên thâm” cho chính bản thân mình!. Và chàng đã trở nên “một loài quỷ kỳ dị” từ hồi nào mà chính mình cũng chẳng hay?
           Trong triết lý sống của Đạo Phật - chúng ta vẫn luôn thấy có sự khuyến khích “góp ý/phê bình”- nhưng việc làm ấy phải được xuất phát từ“Tâm Từ Bi” - nghĩa là, luôn vì người - mong muốn cho người được hoàn thiên, tốt đẹp. Chỉ vì sự tốt đẹp an lành cho người mà “ góp ý/ phê bình”- chứ tuyệt nhiên không có ý nghĩ gì khác! Những người làm được điều này Đức Phật gọi là “bậc hiền trí”. Kinh Pháp Cú ( Phấm Hiền Trí-76) đã có dạy rõ: ”Người gặp được người hiền trí chỉ bày lầm lỗi và khiển trách mình những chỗ bất toàn - hãy nên kết thân cùng họ xem như bậc trí thức chỉ cho kho tàng bảo vật. Kết thân với người trí lành mà không dữ”. Trong đời sống thực tế , “bậc hiền trí” đầy đủ trí tuệ và đức hạnh xem ra còn quá ít ỏi - mà kẻ “tham sân si mạn nghi tà kiến” thì …hơi nhiều!
           Nếu một người luôn phê phán chỉ trích, buột tội người khác - về trí tuệ không hơn được ngừơi mà đạo hạnh cũng kém cỏi ( đôi khi còn tệ hại hơn) - thì liệu có thể tin tưởng vào những lời thô thiển, nông cạn, đầy rẫy oán thù ấy - mà nghe theo hoăc đánh giá người khác ư?. Một người bạn vong niên của tôi vừa than phiền rằng - “ ông bạn trẻ” của ông dã nặng lời chỉ trích ông thế này thệ nọ trong lúc ông không hề vậy - ngược lại, “ cậu ta” thì “ lung tung” đủ chuyên trên đời (…) ai ai cũng thấy. cũng biết? .Người bạn trẻ còn lớn giọng hăm dọa “nghỉ chơi” với ông trong lúc kẻ đáng “nghỉ chơi” là cậu ta! Ông tâm sự: Đã bao lần, ông muốn có lời “góp ý” với cậu ta về những việc làm “ tri/hành không hợp nhất”- lời nói và việc làm mâu thuẫn nhau bi thãm - nhưng cứ nghĩ lại mình chưa được là “ bậc hiền trí”nên không dám mở miệng! Người xưa đã dạy ”Phải uốn lưỡi 3 lần trước khi nói” uốn lưỡi 3 lần là để suy nghĩ điều mình nói có chân xác, đúng đắn hay không? Uốn lưỡi 3 lần là để “ lựa lời “nói hòa nhã, có đem lại lợi ích thiết thực cho người nghe mình nói hay không?”. Sau cùng, Ông đã “chọn “sự im lặng” mà “ không oán cừu, không sợ hãi”. Ngày nay - người “chịu khó “ uốn lưỡi 3 lần như vậy thật hiếm thấy? Cũng chính ví lẽ ấy nữa - mà lời nói thô bạo, khiếm nhã - đôi khi thật cay độc, ác tâm - đã có cơ hội phát triển nẩy sinh, làm đảo điên thêm cho cuộc sống của mọi người!
             Việc “phán xét lỗi người là một điều cần làm, cần có - vì mối quan hệ chung trong cộng đồng, để giúp nhau hoàn thiện; dựng xây đời sống ngày một tốt đẹp - an lạc; nhưng nếu việc “phán xét” ấy không vô tư, không đúng đắn, không chính xác (..) - Nói tóm, là không được phát xuất từ“Tâm Từ Bi” cao thương vị tha - thì sẽ vừa hại người, và hại chính bản thân mình! Có một điều hiển nhiên ai ai cũng biêt rồi - là “Nói thì dễ/ Làm thì khó”- nhưng dường như chẳng ai chịu “để tâm” mà “uốn lưỡi 3 lần” trước khi phê phán, chê trách người khác cả? Ở đời, chê người thì dễ - mà tự chê mình thì dường như không hề có? Biết tự “phán xét” mình, tự “chê” mình mới là điều khó và đáng làm biết bao?
           Đức Phật cũng đã ân cần khuyến dạy: “Nếu muốn khuyên người khác nên làm như mình - trước hãy sửa mình rồi sau mới sửa người. Tự sửa mình vốn là điều khó nhất ( Kinh Pháp Cú-159/ Phẫm Tự Ngã).Và“Tự thắng mình con vẻ vang hơn thắng kẻ khác. Muốn thắng mình phải luôn luôn tiết chế lòng tham dục!” ( PC/104-Phẫm Ngàn)
           Xem vậy, chuyện “Phán Xét Lỗi Người” không thể là việc dễ làm mà chúng ta có thể tùy tiện; ngược lại - rất cần hội đủ nhiều điều kiên của tự thân nghiêm nhặt mới có thể hoàn thành được trọng trách cao quý của một “ Bậc hiền trí” với tâm nguyện “giúp đời/ cứu người”! Thiển nghĩ, lời dạy của Đức Phật trong Phẫm Pháp Trụ mãi mãi là lời mà người con Phật phải hằng ghi nhớ - để tự hoàn thiện mình trong cuộc sống vốn nhiều phiền lụy, khổ đau: “Chẳng phải cậy nhiều lời cho là người Trí - nhưng an tịnh không cừu oán, không sợ hãi mới là người có Trí”…

Tháng 01 năm 2010

MANG VIÊN LONG
 Chu vuong mien   


Lời Vàng Ngọc

Xin phép anh – tôi copy
bài Tạp bút đẹp để ghi khắc lòng
Hễ tâm động đậy…tôi hăm
để tâm phải thuộc nằm lòng “ lời “ anh

Nhìn lên đã thấy trời xanh
nhìn xuống thì có đất lành náu nương
Thế mà một chữ vô thường
mấy ai thấu hết để nương Phật Trời
TL

Wednesday, August 19, 2015

Rã rời chiêm bao


Rã rời chiêm bao

Tôi đi trong nỗi tủi hờn
Nụ cười cùng với cây đờn bọc niêm
Bên trong một mớ ưu phiền
Hai chân cứ gõ trên thềm phù vân

Ngó xa rồi lại nhìn gần
Rõ ra nhân ảnh khói lần lượt bay
Bước đi từng bước ngắn dài
Nhịp chân lưu lạc nào hay bến bờ

Trên đầu nắng vẫn còn rơi
Dưới chân đất cứ gọi mời mềm môi
Băn khoăn tôi vuốt ve tôi
Bỗng tình hiển hiện kéo lôi tôi về

Giằng co nhau mãi trên đường
Bước chân lính quýnh lạc vườn chiêm bao
Gió reo, nắng gọi, hoa chào
Hồn tôi ngơ ngác …chỗ nào bến mong ?

Bây chừ ai đến với tôi ?
Sài Gòn, Hà Nội một tôi. Một mình.
Lá vàng đang rụng…thưa em !
Đưa tay hứng nhặt chút tình về hong

Rút ra một sợi tơ lòng
Là nghe như đã hoài mong cạn đời
Tôi đi cuối đất cùng trời
Chiêm bao cứ vẫn rã rời chiêm bao

Tuyền Linh



Sunday, August 16, 2015

Sinh nhật tôi


lét leo sinh nhật

nén nhang cho hiền thê

chu môi thổi ngọn đèn leo
lét leo… leo lét… lửng treo trái sầu

ngày sinh nhật, tôi ở đâu ?
thì ra thân xác đang ngồi tại đây
ba hồn bảy vía chân mây
lang thang tìm chốn sum vầy trăm năm

lẻ đôi từ độ trăng rằm
bước qua 16 xa xăm gọi hồn
bốn chục năm, lắm mỏi mòn
ơi ngày sinh nhật, ơi hồn về đi !

tuyền linh
16.8.2015

Friday, August 14, 2015

Ngủ đi em !


Ngủ đi em!

Ngủ đi, em hãy ngủ đi
Vườn xưa trăng khuyết, xuân thì đã qua
Hồn ta sót nụ vàng hoa
Ru em về cõi riêng ta riêng mình ?

Phận ta, phận đã lênh đênh
Thì thêm chút nữa xem tình về đâu
Tuyết sương ngập phủ mái đầu
Xuân xanh trở giấc… bắt đầu xuân xanh

Biết đâu là giấc mộng lành
Ngủ đi để khỏi chòng chành dòng thơ
Kệ thôi bến lỡ bến chờ
Bến nào cũng nối được bờ Tương giang

Mơ chi đá nát phai vàng
Nụ tình hiện thực mở toang xuân tình
Thơ em âm sắc lung linh
Khiến hồn ta cứ rập rình dáng hoa

Xin đừng biến giấc mơ ta
Như mưa vỗ giấc bay qua núi rừng
Lòng em sóng vỗ trùng trùng
Hồn ta thích đậu giữa vùng bão giông

Ước mong đây giấc mơ hồng
Ta ru em ngủ giữa đồng cỏ hoa
Cám ơn em đã cho ta
Dòng thơ suối mát vàng pha sắc tình

Tuyền Linh
14.8.15

Tuesday, August 11, 2015

Chờ mong ngậm ngùi


 Chờ mong ngậm ngùi

Nằm nghe tiếng lá rơi bên
Mặt hồ gợn sóng lênh đênh nỗi niềm
Cỏ hoa rêu phủ sương im
Hương thu Đà Lạt ngập chìm hồn ta

Hai bảy năm…một thoáng qua
Vẫn đau đáu mãi nỗi xa xót tình
Đường thu ẩn hiện bóng hình
Gió reo lời mật ru tình bay xa

Buồn chân chim đậu mái nhà
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn nhìn ra khoảng trời
Thu về vàng rụng muôn nơi
Lắng nghe xác lá thốt lời vô ngôn

Trên cao, cao ngất Lang Biang
Ai tìm ai để hương trầm quyện bay
Đồi thông sương khói thu gầy
Hồn thu chấp chới lay bay nỗi tình

Hai bảy năm, một bóng hình
Vàng thu lá đổ chút tình hư không
Ôi thôi, lệ chứa thành sông !
Mùa vàng với nỗi chờ mong ngậm ngùi

Tuyền Linh
2012

Thursday, August 6, 2015

Nhạc kèm theo Ca Từ


YÊU EM, HOA CỎ DẠI
Thơ: Tuyền Linh
Nhạc: Nguyễn Văn Thơ
Ca sĩ: Trần Lệ

Xin quý vị chịu khó nghe hết bản nhạc nền " ƠN EM MỘT ĐÓA SEN NỒNG ", rồi hãy thưởng thức nhạc phầm YÊU EM, HOA CỎ DẠI. Thành thật cám ơn !





Monday, August 3, 2015

Hà Nội mùa thu tím


Hà Nội mùa thu tím

Anh ngồi đây giữa lòng Hà Nội Phố
Một mình thôi, cả thể xác lẫn linh hồn
Quán cóc bên đường đang nẫy mầm hạt nhớ
Hà Nội chiều thu sóng sánh mắt bơ vơ

Hương hoa sữa lung linh trong tiềm thức
Gió thu xưa mơn trớn cõi hồn chìm
Anh níu lấy giọt cà phê hiện thực
Làm chiếc phao vượt cơn sóng nỗi niềm

Chiều Hà Nội lá bàng thu đỏ rực
Ấm mùa xưa, sao lạnh quá mùa nay
Ngày tháng cứ bào mòn dòng tâm thức
Khiến hoàng hôn nhuộm tím sắc thu gầy

Gởi nỗi nhớ rêu phong lên cổ tháp
Theo khói sương lãng đãng mặt Hồ Gươm
Hồn bay lượn kiếm tìm vành trăng cũ
Đã chìm sâu trầm tích bóng tình nương

Em có nghe mùa thu xưa thức giấc
Cúc vàng tươi gọi khẽ Cốm Làng Vòng
Hương hoa vẫn nguyên mùi thơm cổ tích
Sao tình ta mãi ủ kín rêu phong

Anh ngồi đây với mùa thu Hà Nội
Nhớ mùa xưa nghe tím ngắt mùa nay
Em ở đâu, hỡi vành trăng cổ độ
Ngàn năm sau nhật nguyệt cũng buồn lây

Tuyền Linh

Sunday, August 2, 2015

Mưa Đà Nẵng


Mưa Đà Nẵng

Nén nhang cho hiền thê

Từng hạt mưa nặng rơi
Giữa bầu trời quạnh quẽ
Ngày về thăm quê mẹ
Thấm ướt nỗi niếm riêng

Mùa xuân vừa ngoan hiền
Chợt oi nồng hạ đến
Chiều nay thuyền về bến
Chở nặng ký ức buồn

Nghe trong lòng mưa tuôn
Mưa tận miền quá khứ
Những hạt mưa tư lự
Rơi trên phiến hồn chìm

Mưa xói lở nỗi niềm
Hóa cuồng lưu miên viễn
Nghe đời như tận tuyệt
Quá khứ đốt tương lai

Mưa vùi dập hình hài
Vào trùng khơi bão nổi
Mưa gieo bao oan uổng
Mưa chẳng xót tình ai

Mưa chở tiếng thở dài
Đưa vào nơi huyệt lạnh
Mưa chẳng bao giờ tạnh
Mưa đi vào thiên thu

Tuyền Linh
4.2015