Tuyền Linh
TẬP II - Nước Mắt Đàn Ông
Phần 2
25.01.2021 - Gớm, tính ra cũng đã nửa tháng rồi mình mới gặp lại bạn. Thật
tình, mình cũng rất muốn gặp bạn sớm hơn
để tâm sự cho đỡ buồn, nhưng nghĩ cũng ngại, sợ mất thì giờ của bạn. Giai đoạn
nầy là giai đoạn mình muốn ôn lại quá khứ, ôn lại cái thời gian khốn khổ không
thể nào quên của mình. Bạn chịu khó nghe mình “ tám “ nhé!
Bạn biết không, sau 6 tháng rèn luyện tại
quân trường Quang Trung, mình ra trường và được phân bổ về ngành Quân Cụ, mình
được mang lon Trung Sĩ. Ông anh vợ mình, Đại Uý Tạ Phấn Tuân tới dự buổi lễ ra
trường của mình. Xong lễ, hai anh em mình kéo nhau vào Cân Tin uống cà phê và
trò chuyện. Lúc bấy giờ, anh ấy mới cho mình biết lý do tại sao anh bảo mình đừng
khai bằng cấp gì cả. Nếu khai có bằng tú tài thì đã bị chuyển qua tập luyện bên
trường sĩ qua Thủ Đức rồi. Mà đã qua bên ấy, thì chắc chắn mình sẽ ra trường với
ngành Bộ Binh, không thể nào được đi chuyên ngành Quân Cụ. Lý do: ngoài khả
năng “ dù che cán “ của ông anh vợ mình. Mà đã là quân chủng bộ binh thì suốt
năm suốt tháng phải đi hành quân, luôn có mặt tại nơi tuyến đầu lửa đạn. Mình
tránh né việc nầy không phải mình sống bạc nhược sợ chết, nhưng chết như thế
nào mới đúng nghĩa để chết?
Chắc bạn cũng biết, thời kỳ trưởng thành của
mình, phong trào phản chiến lên rất cao, mà tinh thần mình không ngoại lệ. Mình
rất ghét đánh nhau. Đánh nhau để làm gì, cho ai? Quan điểm về ý thức hệ của
mình lúc bấy giờ hoàn toàn không có. Cho nên việc thi cử để lấy bằng tú tài, mình
đã tính toán tránh né trước đó rồi. Vì lẽ ấy, mình trốn trình diện nghĩa vụ 4
năm là thế đó!
Sau lễ ra trường tại TTHL Quang Trung được 2
ngày, mình nhận lệnh thuyên chuyển về phục vụ ngành Quân Cụ tỉnh Cần Thơ. Công
việc của mình tại đây là Tiểu Đội Trưởng, điều khiển nhóm lính thợ chuyên sửa
chữa xe tăng thiết giáp M 113. Tuy mình thường xuyên công tác tại hậu cứ, nhưng
thỉnh thoảng cũng có dẫn lính thợ đi sửa chữa lưu động ở các quận huyện thuộc địa
phận Cần Thơ. Công việc làm của mình kể ra cũng nhàn nhã, bình yên. Người ta
thường gọi là lính kiểng đó bạn. Cũng may, nhờ có ông anh vợ giúp, mình mới có
được cuộc sống như vậy. Mình chẳng bao giờ ham hố quan to chức lớn, nó hoàn
toàn vô nghĩa đối với mình.
Mình công tác tại Cần thơ được 3 năm, đến năm
1967 thì mình được thuyên chuyển về Liên Đoàn 81 Quân Cụ đóng tại Đà Nẵng. Mình
được thuyên chuyển qua hình thức hoán đổi. Tại đây, mình được phân bổ về làm
trong Đại Đội thu hồi quân xa quân dụng. Mình là trưởng ban đặc trách thu hồi
quân xa hư hỏng từ các chiến trường kéo về bãi tập kết chờ ngày phục hổi hoặc
phế thải. Vẫn là công việc sửa chữa và phục hồi các quân xa hư hỏng từ chiến
trường kéo về như hồi ở Cần Thơ, chỉ khác là phục hồi các loại xe JEEP 1/4, xe
DOD 3/4, và xe GMC thay vì xe tăng M113 như mấy năm trước đây. Mình được về làm
việc tại quê nhà Đà Nẵng là một điều rất hạnh phúc, được gần vợ gần con thì
không có gì quý bằng. Thời điểm lúc bấy giờ mình vui lắm, bạn biết không!
Cuộc đời con người như một canh bạc, lúc đỏ
lúc đen, lúc lên lúc xuống, chẳng có gì tồn tại lâu dài cả. Bản thân mình cũng
không ngoại lệ. Rồi bất ngờ, mình bị lệnh thuyên chuyển về làm việc tại Liên
Đoàn 82 Quân Cụ đóng tại Quy Nhơn Bình Định vào tháng 8 năm 1971 với lý do nhu
cầu công tác. Nhưng mình biết lý do đó không chính đáng. Lý do chính là do tư
thù cá nhân của tên đại úy Huỳnh Viết Thương, đại đội trưởng của mình, bởi hắn
ta nghi mình đã tố cáo hành vi tham nhũng của hắn lên Cục Quân Cụ. Mình bị hàm
oan, mình biết ai là kẻ đã tố cáo, nhưng mình không thèm lên tiếng minh oan.
Đơn giản, mình cũng chán làm việc dưới quyền của một tên ngu dốt, vô lại, đểu
cáng như hắn. Mình còn nhớ, vào năm 1979, bất ngờ mình gặp hắn tại bến xe miền
Đông Sài Gòn với bộ dạng dáo dác như kẻ ăn trộm. Hắn thấy mình, vội vàng né
tránh và chui lẹ vào đám đông như chuột chui ống cống. Mình nghĩ ngay đến chuyện
hắn có tật giật mình, mình nghĩ hắn trốn học tập cải tạo là cái chắc, nhưng bản
tính mình không quen đánh người ngã ngựa, nên thôi. Mình cảm thấy nhẹ nhõm sau
giây phút ấy. Rõ là quả đất tròn, oán thù và nhân quả luôn xoay vòng. Như là cuộc
hội ngộ giữa hư và thực.
Trước khi mình chuyển về công tác tại Quy
Nhơn, mình có liên lạc với hai ông bạn chí cốt đang làm việc tại đó, ông Trần Hữu
Chí và ông Trần Lục. Cả hai ông đều là bạn học cùng lớp cùng trường Phan Châu
Trinh với mình tại Đà Nẵng. Ông Trần Hữu Chí lúc bấy giờ là chủ quán cà phê giải
khát GIÓ KHƠI, cơ sở rất quy mô, địa điểm kinh doanh tại bờ biển Quy Nhơn. Ông
Trần Lục là trưởng phòng tài chính và nhân sự tại tỉnh Bình Định. Ông Lục nhiều
lần rủ mình về ở chung với ông ấy, nhưng mình từ chối, vì mình cảm thấy ở trong
doanh trại thoáng hơn, yên tĩnh hơn. Mặc dù ba anh em không ở chung với nhau,
nhưng chiều nào tụi mình cũng tập trung tại câu lạc bộ GIÓ KHƠI của ông Chí để
nhấm nháp chút bia bọt và tâm sự chuyện đời dâu bể. Mình cũng không hiểu sao,
sau khi thi tú tài xong, mỗi người lưu lạc mỗi hướng, cuối cùng lại gặp nhau tại
chốn Quy Nhơn nầy. Kể cũng lạ! Nhờ vậy, mình cũng đỡ tủi, đỡ trống vắng phần
nào mỗi khi nhớ vợ nhớ con. Số phận đưa đẩy, vô tình mình thành kẻ tha phương cầu
thực.
Mình về nhận việc đơn vị mới tại Quy Nhơn với
chức vụ Hạ Sĩ Quan phòng chính trị. Trời ơi, trong đời mình, mình ghét nhất là
chính trị. Từ hồi nào đến giờ, mình có học về ngành nầy bao giờ đâu. Mà mình có
biết gì về chính trị để làm chứ. Thật là oái ăm! Nhưng không nhận nhiệm vụ cũng
đâu có được. Đây là công lệnh mà!
Rồi cứ thế, qua ngày qua tháng, mình tập làm
quen với công việc sao chép những văn thư giấy tờ từ trên phổ biến xuống để
phân phối đi các đơn vị nhỏ hơn. Mình hoàn toàn không sáng tạo được gì trong
công việc hàng ngày của mình cả. Tuy vậy, mình rất ưng ý. Cứ hằng ngày tà tà
như thế, không phải ra chiến trường chém giết nhau là tốt lắm rồi.
Mình làm việc tại Liên Đoàn 82 Quân Cụ Quy
Nhơn đâu được 2 năm, đến cuối năm 1973, mình được lệnh thuyên chuyển về Pleiku
với chức vụ Trung Sĩ 1 tiếp liệu. Về đây, công việc của mình càng thong thả và
nhàn nhã hơn ở Quy Nhơn, suốt ngày chỉ nhận và chuyển tới chuyển lui các phiếu
tiếp liệu quân xa quân dụng đến các đơn vị khác. Nhờ vậy, lúc bấy giờ mình rộng
thời gian để tham gia các nhóm du ca. Kể cũng vui và ham sống hơn.
~oo0oo~
Mình vốn mê
ca hát nên gặp dịp là tham gia ngay. Mình còn nhớ, hồi còn học ở Sài Gòn, mình
và ông bạn mình là Mạc Phong Thanh cùng ở chung gác trọ với giáo sư Nguyễn
Thanh Hùng tại Gia Định. Anh Thanh Hùng là bạn của thi sĩ Trụ Vũ và cố nhà báo
Vân Sơn Phan Mỹ Trúc thuộc thế hệ đàn anh. Nhờ làm ở nhà in nên bạn mình quen
anh Vân Sơn Phan Mỹ Trúc, được anh Sơn thương như cậu em trong nhà, và từ đó
mình được hưởng xái lây. Các anh thấy mình hay đàn ca nghe cũng được nên giới
thiệu mình với các chủ phòng trà Sai Gòn để thử giọng. Từ đó, đêm nào mình cũng
đến các phòng trà, chờ đến gần giờ đóng cửa, mình mới được thử giọng. Đâu được
vài tuần, các anh trong ban nhạc thấy mình hát cũng khá nên đề nghị chủ phòng
trà sắp xếp chương trình cho mình hát “ chay “, nghĩa là hát thực thụ như ca sĩ
chính, nhưng không có tiền thù lao. Thế nhưng mình mừng lắm. Bạn không hiểu được
cảm giác của mình lúc bấy giờ đâu. Vui lắm…! Mình còn nhớ, ca khúc tủ của mình
là bài Tiếng Sông Hương của nhạc sĩ Phạm Đình Chương. Bạn biết không, mỗi lần
mình trình diễn bài này, y như là có ma nhập, khán giả vỗ tay rầm rầm. Bây giờ
nhớ lại vẫn còn thấy sướng tê người.
~oo0oo~
Mình thi đậu vào lớp sinh viên khai thác hầm
mỏ tổ chức tại Sài Gòn vào năm 1962 nên đành bỏ dang dở nghiệp ca hát. Kể cũng
buồn, nhưng ngặt một nỗi gia đình nhà mình lúc bấy giờ quá nghèo nên buộc mình
phải chọn con đường thực dụng hơn. Học ngành khai thác hầm mỏ được ăn ở nội trú
mà lại có lương hàng tháng. Tuy lương trong thời kỳ còn sinh viên không cao,
nhưng mỗi tháng cũng có đồng tiền rủng rỉnh trong túi để tiêu xài vào những
ngày nghỉ cuối tuần. Với tụi mình lúc bấy giờ, như thế là tuyệt vời lắm rồi.
Còn đòi hỏi gì hơn?
Mình và cả lớp sinh viên khai thác hầm mỏ được
đưa về mỏ than Nông Sơn tại Quảng Nam Đà
Nẵng để vừa học vừa thực tập. Chương trình học tuy không khó lắm, nhưng bài vở
giảng dạy toàn bằng Pháp ngữ nên những học viên nào xuất thân từ trường Việt
cũng có phần nào trở ngại. Phần nào thôi chứ không đến nỗi lắm, bởi trong
chương trình hồi còn học Trung học, mình cũng đã được học hai ngoại ngữ: Anh và
Pháp. Tuy không bằng các bạn học trường Pháp, nhưng cũng cố gắng theo kịp.
Không sao.
Sau khi tốt nghiệp khóa Gám Thị khai thác hầm
mỏ, mình xin ở lại và công tác tại mỏ than Nông Sơn luôn. Mình thấy quyết định
nầy rất xác đáng và tiện lợi cho mình, bởi từ Nông Sơn về nhà mình ở Đà Nắng,
khoảng cách chỉ 30 km thôi, rất gần. Nhờ vậy, hễ cuối tuần là mình được về thăm
nhà, hạnh phúc lắm bạn à.
~oo0oo~
Trở lại vấn đề quân ngũ ở Pleiku, phải nói thật
lòng, thời gian mình công tác ở Pleiku sướng như tiên. Ban ngày làm việc qua
loa, có nhiều khi mình cup cua nghỉ một buổi cũng chẳng sao. Nhờ vậy, mình rộng
thời gian tham gia hoạt động du ca đó bạn. Bạn biết không, mình có nhiều mánh để
được nghỉ phép về thăm nhà mà chẳng ai để ý biết. Mỗi khi mình muốn về thăm
nhà, mình chỉ việc lên trạm xá ghi tên vào sổ bệnh để đi khám bịnh. Tại Quân Y
Viện, mình đã mua chuộc sẵn y sĩ phòng khám rồi. Do vậy, sau khi khám, mình được
y sĩ phê cho mình nghĩ dưỡng bịnh 7 ngày là chuyện bình thường. Chỉ cần một chầu
nhậu là êm hết bạn ơi! Mánh nầy mình tái đi tái lại hoài trong năm. Chẳng ai
thèm để ý làm gì.
Cuộc sống ở Pleiku là thong thả vậy đó, nhưng
chẳng mấy khi tâm trí mình bình thản đâu bạn. Bạn nghĩ coi, mỗi ngày đọc báo đều
thấy chiến trường nơi đâu cũng sôi động, nhất là các vùng Quảng Nam, Huế, Quảng
Trị. Nhà mình ở Đà Nẵng, sát một bên là Quảng Nam, bên kia là Huế, chỉ cách
nhau con đèo Hải Vân, bảo làm sao mình yên lòng được? Chiến trường càng ngày
càng sôi động, nỗi lo cho vợ con của mình càng ngày càng dâng cao, mình quyết định
xin về phép để xem tình hình ra sao.
Không chần chừ gì nữa, sau khi về trình sổ
khám bịnh lên đơn vị trưởng, kèm lời phê duyệt của y sĩ phòng khám Quân Y Viện
Pleiku, liền đó mình xin giấy phép để về quê. Lúc bấy giờ, mọi phương tiện di
chuyển bằng đường bộ không ổn, mình bèn mua vé máy bay Air Việt Nam để đi.
Khu bán vé phi trường Pleiku lúc bấy giờ chật
kín người, trên nét mặt mỗi người đều để lộ một cử chỉ vội vã khác thường. Mình
cảm giác như có một điềm gì đó không hay được báo trước. Mình nhận vé máy bay
xong, vội ra ngồi tại khu chờ, đợi đến giờ lên máy bay. Lòng thấy chẳng yên tí
nào.
~oo0oo~
Mình đang lơ lửng trên không trung được một hồi
lâu thì bỗng cảm giác như người bị mất thăng bằng, máy bay chao đảo dữ dội. Mọi
hành khách nhìn nhau hớt hải, chẳng biết điều gì đang xảy ra. Chừng một phút
sau, máy bay bình thường trở lại. Tin rò rỉ từ buồng lái phi công qua các tiếp
viên, mình được biết, máy bay định hạ cánh xuống phi trường Buôn Mê Thuột để lấy
khách, nhưng phía dưới đang đánh nhau nên máy bay không hạ được, máy bay lượn
vài vòng rồi bay đi luôn. Thì ra tình trạng máy bay bị chao đảo là do vậy.
( còn tiếp )