THƠ HAY KHẮP NƠI









Nguyễn Thị Giáng Châu

LỠ BƯỚC - BÀI THƠ THÁNG 9 - thơ Nguyễn Thị Giáng Châu ( Gò Vấp )

      





LỠ BƯỚC 

 


Em ôm cả một mùa thu 
Bên bờ định mệnh lạnh mù đường hoa 
Ngậm lòng nuốt giọt lệ sa 
Nhìn xuân xanh cứ theo tà dương trôi 

Thì thôi, số phận đã rồi 
Hoa trôi nước chảy chân cầu bơ vơ 
Tuổi hoa mọc nhánh dại khờ 
Để giờ cuối nẻo hốc trơ đá vàng 

Bàn chân lạnh bước sang ngang 
Đắng cay… cay đắng ngập tràn lối thu 
Gởi tình vào chốn phù hư 
Lắng nghe cát bụi trả lời phận em 

Nhịp tim cung bậc còn thèm 
Ai đâu tri kỷ cho em gởi sầu 
Phận em, phận bạc đã lâu 

Mùa thu trở lại. Bắt đầu mùa thu?

        



BÀI THƠ THÁNG 9 

Bài thơ tình này em viết cho ai 
Cho ai đọc. Ô ha. Biết ai đọc 
Trời tháng 9 nghe rã rời phận bạc 
Nỗi u buồn càng đơm nhánh mọc gai 

Em gọi ai. Giờ em biết gọi ai 
Ai nghe được lời vô ngôn tĩnh lặng 
Ngõ ngách tâm hồn buốt đau từng chặng 
Thời gian đi hái hết mớ xuân thì 

Em đứng nhìn mùa thu lặng lẽ đi 
Có chiếc lá lìa cành chưa kịp thắm 
Em gọi anh. Anh không tên tháng 9 
Anh có nghe lệ em rớt cuối mùa 

Xin nhặt giùm em chiếc lá thu phai 
Chưa kịp thắm về hong tình tuổi mộng 
Ơn biết bao trong lặng yên tỉnh thức 
Anh lắng nghe âm ngữ cửa hồn chìm 

Bài thơ này em viết bằng con tim 
Của thân phận cánh phù dung đỏ sẩm 
Anh ở đâu. Hỡi anh chưa từng gặp 
Nắng hồng hoang còn tĩnh tại hồn anh 

Hãy chia em bớt một chút lung linh 
Em trang điểm mắt môi vui phận bạc 
Đường duyên phận hẳn em đang đi lạc 
Níu giùm em thời gian vụt tuổi trời 

Chỉ có anh và chỉ có anh thôi 

Đưa em khỏi biển phù trầm lặn ngụp 
Anh tháng 9, anh vô danh chưa gặp 
Em chờ anh trên đỉnh ngọn tình buồn 

Hoàng hạc về vỗ cánh gọi yêu thương 
Mùa thu lại mang sắc màu kỳ ảo 
Bài tháng 9 sẽ đổi cung giai điệu 
Hỡi anh yêu, anh tháng 9 vô danh ! 

NGUYỄN THỊ GIÁNG CHÂU
( Gò Vấp )

  
        


 Nguyễn Thị Giáng Châu

 sinh năm 1973
 Thiết Kế Thời Trang
 Địa chỉ: 74/ 4A p.8 Quang Trung - Gò Vấp 
 Diện thoại: 
 NGUYÊN THỦY VƯỜN THƠ TRĂNG   





Huệ Thu

Poem logo
Poem logo
Người V Đà Lt, Tôi V Đà Lt

Tác giả: Huệ Thu
Người về Đà Lạt tháng năm
Tôi về Đà Lạt hôm rằm tháng Giêng
Mỗi người đi một đường riêng
Bích Câu kỳ ngộ vô duyên, thôi đành !

Tháng Năm - nắng, núi rừng xanh
Người về chắc đứng lặng nhìn quê xưa ?
Tháng Giêng - đêm có trời mưa
Tôi về nghe lạnh, không ngờ mưa Xuân !

Người về, lòng có bâng khuâng,
Có ai thầm hỏi chuyện gần, chuyện xa
Tôi về, cơn gió bay qua
Tháng Giêng Đà Lạt như là không quen !

Người về có tựa Lâm Viên,
Hay ngồi dưới thác Prenn ngậm ngùi ?
Tôi thì nhìn Cam Ly trôi,
Bóng mây lãng đãng, bước người lang thang ...

Tôi, người - ai nhỉ hoang mang,
Năm tàn cuộc chiến cũng tàn mộng mơ
Nếu còn đây những bài thơ
Là cơn nước mắt chỉ chờ chực tuôn !

Ôi Đà Lạt ! Ôi Quê Hương
Về đây chi để thấy buồn rồi xa
Trạng nguyên đỏ những mái nhà
Máu hay lệ hỡi mưa Đà Lạt mưa ?

Huệ Thu
http://poem.tkaraoke.com/design/settingPoem.png
http://poem.tkaraoke.com/design/printPoem.png
http://poem.tkaraoke.com/design/sharePoem.png
info poem
link share poem
Thêm vào danh sách bài thơ yêu thích
Ý kiến bn đc



HÔN TÓC CHIÊM BAO

Sáng tôi hôn nhẹ tóc chàng
Tóc thơm như sợi tơ vàng nhớ thương
Tóc thơm như sợi tơ vàng nhớ thương
Tóc thơm như sợi tơ vàng nhớ thương

Tóc xưa có dính bụi đường
Tóc nay có vướng mùi hương núi rừng
Chàng nằm mắt mở như sông
Cánh chim hải đảo lượn vòng như mây

Đêm nào chàng đã ngủ say
Để tôi nước mắt nhỏ đầy bơ vơ
Để tôi nước mắt nhỏ đầy bơ vơ

Tóc chàng nhẹ tựa như thơ
Thơ chưa thấy bến đâu bờ quê hương
Tóc chàng có giọt mù sương
Em lau cho nhé để buồn khô theo

Huệ Thu





Mai Hoài Thu


NỬA...

Nửa vầng trán,
nửa nếp nhăn,
Nửa đêm vào mộng,
         tìm trăng tự tình… ......
Nửa khuya,
chợt dứt miên trình,
Ngày mai trời sáng biết mình về đâu?

Nửa con mắt biếc
quầng sâu,
Nửa con tim lạnh
vương sầu nhả thơ...
Nửa bờ môi
vẫn khép hờ,
Nửa hồn khép kín,
nửa bờ tương tư…

Và hình như,
nửa hình như...
Ai đem nốt nhạc,
lời thư gọi mời!
Nửa tình
gởi áng mây trôi,
Nửa hương
đọng lại một đời cuồng si!

Nửa ngập ngừng...
nửa bước đi,
Nửa yêu
giấu kín làm chi để buồn.
Nửa nhớ
để dạ bồn chồn,
Nửa hờn
theo gió bềnh bồng xa khơi...

Nửa ghen
tê tái một đời,
Nửa thương
dậy sóng…
chìm trôi mạn thuyền…
Nửa chờ,
nửa đợi,
ngả nghiêng,
Nửa còn,
nửa mất,
hồn thiêng dại khờ,

Nửa hình,
nửa bóng, vật vờ...
Nửa mơ,
nửa mộng
đôi bờ mi ngoan.
Nửa đời
dang dở, dở dang,
Nửa đời,
lạnh một màu tang, nỗi niềm!

Nửa đời
yêu dại,yêu điên,
Nửa đời
chuốc lấy muộn phiền, khổ đau...

San Jose, tháng 01/04/2009
Mai Hoài Thu

Nguồn: art2all.net



********************

LẠC LOÀI

Ta hé môi hôn vành nguyệt lệ,
Mùa trăng tàn, liễu rủ mờ che,
Trời cao gió lộng thâm màu mắt,
Chết một nửa đời, cõi tái tê...

Ta ghé mắt tìm trong bóng tối,
Lòng bàng hoàng nỗi nhớ chơi vơi,
Gối chăn, hơi ấm toàn hư ảo,
Vỡ vụn hương yêu, phấn nhạt rồi…

Ta với tay ôm tình trống vắng,
Mím bờ môi, buốt giá tê răng,
Sương khuya lành lạnh, tim vàng võ,
Hồn lạc loài cùng với gió trăng...

San Jose, tháng 08/30/2003
Mai Hoài Thu

nguồn: art2all.net






Nguyễn Thị Giáng Châu

Friday, September 9, 2016

Chén Rượu Vu Quy - thơ Nguyễn Thị Giáng Châu



CHÉN RƯỢU VU QUY

Ngày em khoác áo vu quy
Tay nâng chén rượu xuân thì nhắp môi
Lòng vui mở hội rạng ngời
Vân vê tà áo gói lời trăm năm

Hồn lên cung bậc thanh xuân
Gót hài rơi nhẹ nhịp tình ca dao
Em đi nắng gọi hoa chào
Bàn chân nghe chạm lối vào Thiên Thai

Dè đâu nắng sớm mưa trưa
Hồng nhan bạc phận chẳng chừa một ai
Xót đau thay tấm hình hài
Oằn vai em gánh dặm dài áo cơm

Buồn nào chẳng thể buồn hơn
Trăng khuya nửa giấc cứ vờn chiêm bao
Ngoài hiên lá rụng lao xao
Lòng em thấm đẫm lệ trào ướt mi

Đường trần lầm lũi em đi
Bên bờ định mệnh chờ khi rũ tàn
Óc tim nghe đã rỗng rang
Hồn em đi giữa hai hàng nến giăng

Nguyễn Thị Giáng Châu
(Gò Vấp)



Nguyễn Thị Giáng Châu


SINH NHẬT… EM CƯỜI

Nụ cười che giấu chuyện đời
Giấu trăm nỗi khổ rối bời óc, tim
Ngày sinh nhật, ngơ ngác tìm
Mắt môi nầy biết buộc tình vào đâu ?

Máu lùa hồn chạy quanh thôi
Tìm em rữa mục cắn môi nghẹn lòng
Bến nào bến đục bến trong
Mà sao em cứ long đong phận thuyền ?

Đêm thâu luống những ngậm ngùi
Ngày lên chiếc bóng sụt sùi lao lung
Mùa thu lá rụng nhiều không
Mà nghe Sinh Nhật bão giông lòng nầy

Em về nhặt chiếc lá bay
Ủ vào hồn mộng chờ ngày xuân sang
Lòng ai chớm nụ mai vàng
Xin chia em chút để trang trải đời ?
Nguyễn Thị Giáng Châu
16.8.2016


VẪN LÀ… SINH NHẬT EM CƯỜI

Bức bình phong che cuộc đời rữa mục
Để  thiên hạ nhìn sắc thái giai nhân
Nói làm chi cho lợm giọng hồng trần
Xấu và tốt – cái nào sẽ được, mất?

Em vẫn cười khi mình toan muốn khóc
Phản xạ tự nhiên của kẻ thua đau
Nhờ nụ cười, em níu được trăng sao
Gởi tâm sự những tháng năm mộng vỡ

Trăng với gió có bao giờ phụ rẫy
Sao con người không nhất thể trăng sao
Khi  em cười là khi rất nhói đau
Ai biết được, mấy ai mà thấy được!

Sinh nhật em, nụ cười luôn đi trước
Chống đỡ giùm em len lén tủi buồn
 Giọt lệ trào, em nuốt hết vào trong
Cho tỳ vị nuôi mạch nguồn thơ chảy

Trước mặt em, vạn nẻo đường gai góc
Hai con thơ chưa vỗ cánh vào đời
Mẹ chim tha mồi từng bữa từng nơi
Sức có hạn, nhu cầu không có hạn

Nhờ nụ cười đưa em vào quên lãng
Và ngày mai lại tiếp như hôm nay
Hai vai em, quảy hai thúng lưng đầy
Thúng thơ vụng, thúng gạo trời bươn chải

Và cứ thế, cuộc đời em mãi mãi…?
Leo lét ngọn đèn, trở giấc đêm sâu
Ôi, nụ cười nầy rồi sẽ về đâu
Khi tâm bất biến mà đời vạn biến ! ?

Nguyễn Thị Giáng Châu
         16.8.2017



Được đăng bởi Văn Nghệ QT vào lúc 2:53 AM http://img1.blogblog.com/img/icon18_email.gif
Phản ứng: 
No comments:


Hình minh họa



CHẲNG THỂ NÀO ANH LẠI GIẤU ĐƯỢC EM

Chẳng thể nào anh lại giấu được em
Em hiểu cả qua ánh mắt anh nhìn người con gái ấy
Một chút đam mê,một chút thôi nhưng bỏng cháy
Một chút cũng đủ làm tan vỡ trái tim em

Một chút thôi, ngỡ là sẽ quên
Nhưng sau tia chớp trời chẳng còn bình lặng
Bão tố trong em khi nụ hôn anh hờ hững
Khi anh thẫn thờ ngay cả lúc có em

Chẳng có gì để mà em ghen
Em biết thế, vì anh vẫn luôn đúng hẹn
Hoa vẫn thắm chờ mỗi lần em đến
Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, em đã biết mất anh

Nói đi anh, hôm nay trời rất xanh
Gió rất nhẹ, nắng vàng con đường nhỏ
Em vẫn mong trời đẹp thế cho mỗi lần mình gặp gỡ
Ngay cả là ngày mình sẽ nói xa nhau

Em sẽ buồn nhưng không giận anh đâu
Em sẽ khóc mà không hề hờn trách
Sẽ tự đi và tự lau nước mắt
Như em sẽ làm cho những ngày sau

Em thà một lần thực sự đớn đau
Một lần khóc, nhưng một lần hạnh phúc
Bởi em biết anh đã một lần thành thật
Đã một lần anh đã vì em

Em đã buông tay, hạnh phúc đã vỡ tan
Nhưng em biết nó đã từng hoàn hảo
Bởi em kkông thể nâng niu gìn giữ
Một cái gì đã rạn nứt từ lâu.
(ST)
Được đăng bởi Hoa Lily vào lúc 19:56 
2 nhn xét:
1.             https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhBCUQTpue8Fyf4wXuvAXCXA8jnPcC7wGoLCwQtN4BuMUtGOxsArJu-5kDNW8REDw7AwgmCIEDC36c9FnLx7QwEX0_s_SR3nlTuZ3isKpVmX8HOWUHJLd5mznEN0R0pQif7SzyKF_MoFrA/s35/jlAVA.jpg
Chị ơi, em sang thăm chị. Gần Tết, em đang bận quá nên mấy hôm có dạo qua ngó chừng và biết chị đã xây nhà nhưng em vẫn im lặng. Hihi. Công việc của chị cuối năm có bận lắm không chị ? Bọn nhỏ ở đây đã nghỉ Đông từ ngày 18/1 đến 18/2 mới đi học lại, năm nay nghỉ sớm nên em cũng có thời gian lo việc sớm hơn.

Ngày an lành chị nhé !
1.                        http://lh3.googleusercontent.com/-wrE06rWz_Wo/AAAAAAAAAAI/AAAAAAAAACA/KuiWEju6H7w/s35-c/photo.jpg
Chị cũng rất bận công việc cuối năm nên chỉ kịp thử cất bớt một số thứ ở nhà cũ sang bên này cho quen đường quen lối, còn bây giờ lại mặc kệ, để khi nào nghỉ Tết tính sau, hi!
Bọn nhỏ được nghỉ thì em càng bận bịu hơn nhỉ? Chúc em lo tròn mọi nhiệm vụ nhé!



Hình minh họa

MUỐI DƯA
Phạm Hồng Oanh

Tươi cái mất, héo cái còn
Tôi đem nén những nỗi buồn làm dưa
Tưởng vừa chớm đến độ chua
Hóa ra vị đắng chẳng ngờ vì đâu
Một thời mặn nhạt cho nhau
Xót xa nào nghĩ nát nhàu lá xanh
Gỡ xong ngày tháng vô tình
Lòng ai chừng đã nổi thành váng chua
Hoa vàng nở giữa chiều mưa
Gió đưa cây cải ngày xưa về trời
Thương thầm từng cọng rau tươi
Rưng rưng cái mất, chơi vơi cái còn.

Muối Dưa - Muối cả cuộc đời
Nói không quá, có lẽ bất kì một người Việt Nam nào cũng  biết  đến món dưa chua và phương pháp làm, chí ít là cũng từng thưởng thức. Muối dưa, món ăn dân dã đã ăn vào máu thịt, thế nên một thời rất dài dân ta có câu cửa miệng: dưa, hành, mắm muối mà khi nhắc đến có thể nói đến bản sắc dân tộc Việt.
Muối dưa, từ cái thời khốn khó cho đến thời nay, khi mà thịt, cá đã bội thực trong bữa ăn của nhiều gia đình thì nó vẫn giữ một vị trí hết sức quan trọng, không chỉ trong gia đình mà nghiễm nhiên trở thành món đặc sản trong nhà hàng  khách sạn, bởi sự lành tính và dễ tiêu hóa.
Bài thơ Muối Dưa của Phạm Hồng Oanh cũng vậy. Căn bản vẫn là món muối dưa tự ngàn đời nhưng nguyên liệu, hương vị, và cảm giác sau khi nếm lại rất đặc biệt, rất lạ: "Tươi cái mất, héo cái còn/ Tôi đem nén những nỗi buồn làm dưa”.
Tôi bất ngờ chứng kiến hũ dưa mà tác giả Phạm Hồng Oanh bày ra như vậy đấy. Nguyên liệu là cái mất cái còn trong cuộc đời một con người. Có thể là nam, có thể là nữ, có thể là ông, có thể là bà… đại từ nhân xưng “tôi” cho thấy điều đó.
Cái mất đi bao giờ cũng quý giá và thường để lại tiếc nuối, dân gian có câu: “con cá sẩy là con cá to”. Cái ở lại thì ít ai nhắc đến “héo cái còn…”. Nếu chỉ nghĩ được vậy chắc tác giả Phạm Hồng Oanh buồn lắm! Cái mất đi khi còn tươi xanh đã là chuyện lớn. Cái còn ở lại héo rũ, úa tàn trong một con người lại là chuyện đau lòng, đáng phải suy ngẫm.

Đã mấy ai trong đời không trải qua những cảm xúc hỉ, nộ, ái, ố? Đã mấy ai trong đời được sống trọn vẹn trong no đủ, ấm êm mà không từng trải qua đau khổ, chia ly, mất mát…Nhưng riêng cái cách vượt qua cay đắng, tủi cực, buồn đau như bài thơ đã làm có lẽ là số một, là duy nhất: “Tôi đem nén những nỗi buồn làm dưa”.
Chữ “nén” vừa là tính từ, vừa là động từ. Nếu xét  ở dạng tính từ thì chữ “nén” như một chiếc đĩa mềm với dung lượng vô hạn, tải được vô số nỗi buồn dồn nén lại. Xét về động từ chỉ hành động thì chữ “nén” là một động tác không thể bỏ qua trong kĩ thuật Muối Dưa. Nén không đủ lực, không chặt thì dưa không ngấu, vi khuẩn có lợi cho việc lên men phát triển chậm, dưa sẽ bị úng, và nồi dưa sẽ bị hỏng.

Trở lại việc đem “nén” nỗi buồn làm dưa nhậu chơi, quả thật mới nghe thấy rất khôi hài, nhưng ngẫm lại mới thấy sức chịu đựng, và bản lĩnh của người trong cuộc quả là phi thường...
Cứ tưởng với nỗ lực và cố gắng như vậy chúng ta sẽ được chứng kiến một nồi dưa vàng rực, giòn tan, thơm nức, và vị chua chuẩn mực sẽ khiến cho nhiều người thèm rớt nước dãi. Nhưng không! Nồi dưa muối đã dở chứng: "Tưởng vừa chớm đến độ chua. Hóa ra vị đắng chẳng ngờ vì đâu…”. Chữ “hóa ra" cho thấy sự đường đột vỡ ra ngoài  ý muốn của tác giả.
Nồi dưa dở chứng, được ví như lòng người dễ dàng đổi trắng thay đen: "một thời mặn nhạt cho nhau/ xót xa nào nghĩ nát nhàu lá xanh/ Gỡ xong ngày tháng vô tình/ lòng người chừng đã nổi thành váng chua…”
Muối Dưa từ món ăn dân dã, đã được phép nhân hóa, và ẩn dụ trong ngôn ngữ Việt, phù phép hay phải nói đến cái tài mà tác giả Phạm Hồng Oanh đã làm được. Với Muối Dưa, cô đã muối cả cuộc đời con người vào trong đó. Những mặn nhạt của nguyên liệu rau củ trải qua, cũng là những chia sẻ cay đắng, ngọt bùi của những cặp tình nhân, hay rộng hơn là trong mỗi con người chúng ta nếm trải trong cuộc sống hàng ngày. Qua những tháng ngày đồng cam, cộng khổ đáng ra con thuyền hạnh phúc phải cập bến bờ yêu thương, và đẹp như hồi kết của các câu chuyện huyền thoại .
Tôi không tin tác giả đã sai sót kĩ thuật để làm hỏng nồi dưa. Mà sự chiêm nghiệm của tác giả và sự thật cuộc đời luôn có những dối gian, lừa lọc như bản thân nó vốn vậy. Chính là cái lí do để cho món Muối Dưa vỡ ra “vị đắng” và hơn cả là niềm tin giữa con người với con người xuất hiện sự ngờ vực, nghi kị,  nặng hơn là nhạt nhẽo và bèo bọt “lòng người giờ đã nổi thành váng chua”. Một thứ bọt váng chỉ còn chờ múc đổ đi quả là tệ hại, đáng lo lắng biết bao…
Tôi chợt nhớ đến mấy câu thơ của ai đó: “Lương tháng không bằng lương tâm, đồng chí không bằng đồng tiền…” để thấy biên độ bài thơ không còn dừng lại trong những cung bậc tình cảm nữa mà rộng hơn là xã hội bây giờ. Ngay trong giới công chức có học thức với nhau, đồng chí với nhau mà người ta đối với nhau như vậy đấy! Còn ở ngoài đời, bao chuyện nhiễu nhương xảy ra, cứ xem báo Công An hàng ngày thì mới thấy: con chửi cha, chém mẹ, trộm cướp, đua đòi, xì ke, ma túy, loạn luân vô đạo ông hiếp cháu… Ngay như ở Krông A Na mới đây thôi, vợ chồng sống với nhau năm bảy mặt con. Vợ cùng người tình đặt thuốc nổ giết chồng… Có lẽ tôi đã xa đà khi để mình rơi vào ma trận tình đời tình người, để rồi quên mất bài Muối Dưa vẫn còn bỏ ngỏ.
Gác lại chuyện thế sự, hay không gác lại thì có lẽ cuộc đời vẫn dửng dưng và vô tình đến lạnh lùng là vậy. Những oan trái tình đời, hay bao cảnh ám ảnh thương tâm có chăng sẽ đánh vào lương tâm vào suy nghĩ của những người có lương tri, cảnh báo và là bài học cho những con người lầm lạc biết hướng thiện… Còn cuộc đời ngoài kia vẫn vậy: “Hoa vẫn nở phải đâu bất chợt, mà sao ta lảng tránh chân tình”( Điều cay đắng-Lê Chí).
Baì thơ Muối Dưa cũng không ngoại lệ: "hoa vàng nở giữa chiều mưa/ gió đưa cây cải ngày xưa về trời/ Thương cho từng cọng rau tươi/ rưng rưng cái mất, chơi vơi cái còn.”
“Hoavàng nở giữa chiều mưa” giá như không có cái nồi dưa bị hỏng, giá như không có những câu thơ ám ánh “lòng người giờ đã nổi thành váng chua” hay lòng người thay đổi, thì sự xuất hiện của hoa vàng giữa chiều mưa sẽ đẹp đẽ và thơ mộng biết bao! Hình ảnh hoa vàng giờ được ví như hình ảnh con ng ười đã đi qua tuổi thanh xuân và buổi chiều ngập nước mắt.Câu thơ gió đưa cây cải ngày xưa về trời gợi nhớ về thân phận người phụ nữ trong chế độ phong kiến ngày xưa… Ngày xưa đã vậy, ngày nay vẫn thế. Có chăng là tâm thế và vai trò nữ quyền đã được khẳng định. Song, nước mắt trong những cuộc tình, nước mắt trong những gia đình vẫn chảy. Nước mắt của những người phụ nữ ngày xưa, hôm nay và mai sau…
Nếu không cho rằng tôi thiên vị thì tôi lại nói xã hội hôm nay không chỉ những người phụ nữ bị lừa dối, bạo hành và nước mắt… mà còn có thêm rất nhiều người đàn ông cũng bị phụ bạc, lừa tình, lừa tiền và khóc…
Như vậy bài thơ không dừng lại ở nỗi đau riêng của phụ nữ nữa mà thành nỗi đau không chỉ riêng ai… "Thương thầm từng lọn rau tươi, rưng rưng cái mất, chơi vơi cái còn”. (Tôi xin phép thay chữ “cọng” thành chữ “lọn” chỉ là ý vui thôi. Nếu tác giả tình cờ đọc được xin thứ lỗi cho!)
Bài thơ Muối Dưa đã đọng lại trong tôi rất lâu rồi. Nó cũng khiến tôi phải suy nghĩ rất lâu, bởi không chỉ vì bài thơ được làm theo thể lục bát truyền thống dễ đọc, dễ thuộc. Không phải vì ngôn ngữ thơ dùng quá đẹp hay quá cao sang, hay quá mới mẻ gì… Tất cả có lẽ nằm ở chỗ đơn giản, mộc mạc, ngắn gọn về hình thức. Tác giả Phạm Hồng Oanh đã chọn một đề tài có tính khái quát cao, rất quen thuộc như cơm ăn, áo măc, như hơi thở con người vậy: đó là Muối Dưa. Nhưng nội dung chuyển tải lại vô cùng rộng lớn, có kết hợp kim, cổ (lấy tích xưa kể chuyện đời nay), lấy chuyện Muối dưa mà lẩy thế thái nhân tình. Tôi nghĩ rằng bất cứ ai sau khi đọc đều ít nhiều đều thấy có phần mình trong đó, để rung động, để xẻ chia, để biết mình còn tồn tại, để biết trân trọng nâng niu những tình cảm quý giá mà chỉ có thế giới con người mới có được.
Bài thơ được tác giả sử dụng nhiều biện pháp kĩ thuật trong ngữ pháp tiếng Việt, nhất là biện pháp nhân hóa và ẩn dụ. Tôi cho rằng bài thơ thành công nhất vẫn là tính ẩn dụ. Nói như Văn Công Hùng: "Tôi đã đọc bao nhiêu lần mà không thoát ra ám ảnh ảo của bài thơ.”
Và có lẽ tôi cũng vậy, một bài thơ hay có lẽ là bài thơ khiến cho người đọc phải bâng khuâng, phải suy nghĩ và cuối cùng là thuộc nằm lòng mãi không bao giờ quên được. Bài thơ Muối dưa có được xếp hạng như thế không ? Xin mọi người chỉ giáo thêm.

- Phong Điệp-





Từ trái qua: Trần Hữu Dũng - Kiều Tấn Minh - Ngô Nguyên Nghiễm - Phong Tâm

Nửa Chiều Nghiêng

Thưa em. Hạ chuyển mùa rồi
Vừa nghe chiếc lá mồ côi trở mình
Gió vàng mây bớt màu xanh
Chiều buông khói nhạt - Đêm lành lạnh mưa

Ở đây sông nước hai mùa
Đầy vơi, lại nổi nênh lùa đục trong
Thu về từa tựa sang đông
Chỉ lao xao nhẹ đủ mong nhớ người

Thưa em. Hoa dẫu tàn rơi
Mầm xuân vẫn hẹn bên đời sống quê
Người đi người ở người về
Như đơn giản nhớ - Như bề bộn quên

Góc tình nửa bóng chênh vênh
Ngăn tình vừa đủ cho tên một người.

Phong Tâm
18.08.2017




Cô giáo Lưu Thị Tòng

LỜI CÔ
(LUUTOC.VN) - Giới thiệu bài thơ "Lời Cô" của Cô giáo Lưu Thị Tòng - giáo viên Trường THPT Võ Văn Kiệt, Vũng Liêm, Vĩnh Long nhắn gửi học trò thân yêu của mình.

LỜI CÔ
Sẽ có một ngày cô không còn đến lớp
Xa các em, xa cả mái trường yêu
Đã bao năm với nắng sớm mưa chiều
Ngày hai buổi ấp yêu lời giảng dạy

Dù vẫn thế, nhưng sông nào ngừng chảy
Tình cô, trò vẫn ấp ủ trong tim
Phút lặng im là những phút đi tìm
Về quá khứ của một thời cắp sách

Xa các em là một điều không thể tránh
Bởi đường đời, đâu không có ngã ba ?
Chỉ mong sao từ những cội mai già
Sẽ nẩy mầm thành những cành lộc biếc

Lời cô nói chắc các em đều hiểu ?
Rồi mai nầy các em sẽ bay xa
Ưóc vọng tầm cao, cô mong mỏi thiết tha
Chân trời mở đón các em vào vùng trời mới

Đỉnh tương lai, rồi các em sẽ tới
Dù lạ quen, cố vận trí sẽ thành
Chim tung bay thẳng cánh vút trời xanh
Nhưng hãy nhớ lối về khi xa tổ !

Mộng đèn sách mong các em ấp ủ
Để công thành danh toại trả nợ đời
Vì đời là bài toán khó các em ơi !
Đời vạn biến...mong sao tâm bất biến

Tâm bất biến luôn đưa ta hướng thiện
Mặc dòng đời vạn biến chẳng hề nao
Luôn mỉm cười thử thách với chông gai
Và hãnh diện với những gì ta đang có

Lời cô nói mong các em nhớ rõ !


Lưu Thị Tòng



Nhà thơ: Phan Mạnh Thu

LỤC BÁT TUỔI HAI MƯƠI
***
Thu về gợi nhớ thu xưa
Ngày rời cố xứ trời thưa nắng vàng

Ra đi khuất mấy dặm ngàn
Thềm xưa đành để trăng vàng lạnh rơi.
……
Sớm nay thu nhạt sắc trời
Ngoài hiên chiếc lá buồn phơi ngậm ngùi
Ta vừa sang tuổi hai mươi
Đêm mơ cố xứ tàu xuôi quê nhà.
Mơ thời áo trắng đã xa
Chút hương mùa cũ hẳn đà nhạt phai
Tóc dài đã cắt ngang vai
Lấy gì để hẹn một mai quay về.
Quê người mờ mấy sơn khê
Sắc hương giữ đến ngày về được không
Sợ mai nhạt mất má hồng
Tìm trong cổ kính chẳng còn bóng xưa!
Nến tàn bỏng lệ - buồn chưa!
Vừa hai mươi tuổi đã thưa tiếng cười.
Lược gương cũng vắng tay người
Cung đàn rơi lạnh ngậm ngùi vì đâu!?
……
Ngoài sân ướt đẫm hạt ngâu
Mưa chi mưa mãi… để sầu riêng ai.
PHAN MẠNH THU



1 comment: