CON ĐƯỜNG
TÌNH SÀI GÒN
Anh đang ngồi đây
nhìn thành phố mưa bay…
ngày áp thấp
Vĩnh Long của anh bây
chừ
cũng xôn xao Covid
Mọi sinh hoạt đời thường
nghe chừng đình trệ
đáng lo
Bà con chạy miếng đói
miếng no
chẳng biết đâu mà tinh
được
Ngay cả anh trong Văn,
Thơ, Nhạc
cũng phải xếp bút gác đàn,
phím lạc thơ rơi
Anh đành ngồi bóp trán
suy nghĩ dòng đời
Ở đâu ra con tinh ranh
Covid?
Nó đã trói chân trói
tay cả triệu, ức… người
khắp thế giới
để giờ đây,
anh ngồi chôn chân thương
quá Sài Gòn
Nhớ những con đường mùa
xưa
dâng ngập triều cường
cùng nhau dò dẫm chân đi,
ướt đầm cặp vở
Nụ hôn đầu trao nhau cũng
mùa này năm cũ
Em còn nhớ không
hay đã đánh trôi theo dòng
chảy triều cường?
Nhớ con đường Gia Long
với lá me vương
ngủ yên trên tóc em cho
anh mộng mị
Và…Sài Gòn bây giờ
biết bao điều suy nghĩ
cơm áo gạo tiền cùng
Covid rập rình
Biết nói gì với em đây
khi mạng sống là chỉ mành
Dẫu thế, theo anh
cứ tự tin là tự tại
Là dân tộc Việt Nam
khó khăn nào mà quản ngại
! ?
Phải không em, phải thế
không em?
Điều này, anh nhật tụng
mãi…
TUYỀN
LINH
09.7.2021