Nẻo nào cho một mai sau
Dấu chân người
rớt bên đường
Tôi đi lượm lại
mót từng gót đinh
Về treo lên một
sợi tình
Sáng, trưa,
chiều, tối dỗ dành trái tim
Người đi, người
đành đoạn quên
Gót son in dấu
buồn lên phố phường
Đà Lạt ngày tháng
mù sương
Đọng từng giọt
nhớ trên đường ngày xưa
Hồn tôi chẳng thể
đổi mùa
Bởi chưng tim đã đượm
màu nhớ nhung
Người về con mắt
vui mừng
Người đi sợi tóc
rưng rưng đổi màu
Nẻo nào cho một
mai sau
Đường nào cho
chuyện trầu cau nói cười
Ước chi ánh mắt
của người
Pha màu luyến ái
con ngươi đắm tình !
Ngày mai biết có
nắng lên
Người về Đà Lạt bập
bềnh hồn tôi
Lại thêm mùa nữa
nổi trôi
Người ơi, thơ mãi
ngậm ngùi hay sao ! ?
Tuyền Linh
2011
No comments:
Post a Comment