NƯỚC MẮT SÀI GÒN
Vẫn Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ
Vẫn Nhà Thờ mắt mẹ rưng rưng
Vẫn Bến Thành im lìm vắng lặng
Vẫn một anh không dám nhìn ai
Vẫn con phố dọc ngang, ngang dọc
Vẫn chiếc xe chuyển tải xác người
Vẫn bác sĩ từng đêm thức trắng
Đua thời gian cứu bịnh suy tàn
Anh quay trở về, lòng quá ngổn ngang
Trăm mối vương vương, trăm nghìn trăn trở
Cuộc đời xoay vần, bao giờ hết nợ
hết nợ trần gian?
Bây giờ Sài Gòn thu cũng chớm sang
Thu ơi, thu ơi! Làm sao cho thu đẹp?
Lá vàng rắc đầy lối nhỏ
Có kín phủ được nỗi buồn hôm nay?
Con chết cha, vợ chết chồng
không được một lần vuốt mặt
Cổ quan tài
chỉ được làm bạn với đường nhựa, lò thiêu
Ôi, nỗi cô đơn nầy
biết chôn cất ở đâu
khi Nhật, Nguyệt chẳng tìm ra huyệt mộ?
Ơi, mùa thu mùa thu !
Nước mắt vẫn rơi
làm sao lau được?
Rơi mãi…
Rơi hoài…
Rơi mãi…
Rơi rơi…!
TUYỀN LINH
19.8.2021
No comments:
Post a Comment