Chắc bạn đọc cũng
biết, trong mùa dịch Covid-19 này, những người chẳng may bị chết vì dịch bệnh,
tâm lý họ rất cô đơn. Họ cô đơn ngay từ ngày đầu vào khu cách ly cho đến khi
trút hơi thở cuối cùng. Những nỗi niềm ấy được phong kín trong linh hồn họ, mấy
ai thấu được !
Tôi viết bài thơ NHẬN
NỖI CÔ ĐƠN thay cho một người bạn, như một thống thiết khôn cùng của những linh
hồn đã ra đi bởi đại dịch Covid-19 tàn ác này, để từ đó thấm đẫm cùng nhau giữa
người ra đi và người ở lại - TL
NHẬN NỖI CÔ ĐƠN
Khi quan tài đón anh
nằm thỏm lõm
Anh ôm cô đơn vội vã
gởi lại em
Em nhận cô đơn bằng
trái tim mềm
đang thóp thoi…thoi
thóp…
Bỗng em giật mình
đàn con chúng ta còn
phía trước
những bơ vơ nào sẽ đến
nếu thiếu em?
Xe đưa anh đi không
kèn trống đuốc đèn
khi lòng em
đang mây đen vần vũ
Năm mươi năm yêu nhau
không một lần cãi cọ
thế mà bây giờ phải…
im ỉm… lìa nhau
Em nhìn theo anh bằng
đôi mắt vô hồn
Trên đường về, em lạc
bước giữa thinh không
như thể có một chút gì
vô định
Mùa Covid kéo dài
biết còn ai “ im ỉm”
như vợ chồng mình
đành đoạn sáng nay?
Em và con
sẽ từng tháng từng
ngày
biến cô đơn của anh
thành động lực
Em và con, hứa với
anh:
luôn nhìn về phía
trước
Cầu mong linh hồn anh
sớm yên nghỉ cõi vĩnh
hằng
Nước mắt em sẽ cố tằn
tiện
tiện tằn
Xin anh yên tâm nằm
nghỉ
Nỗi cô đơn của anh
em đang giữ kỹ
giữ kỹ…!
TUYỀN LINH
21.8.2021
( viết thay cho bạn )
No comments:
Post a Comment