LẠI VỀ KHOẢNH
KHẮC SINH TÔI
Tôi
ngồi hứng gió heo may
Đu
đưa trí nhớ cái ngày sinh tôi
Bỗng
dưng cảm thấy ngậm ngùi
Tự
nhiên nước mắt sụt sùi chực rơi
Muốn
khóc một trận thật bưa
Cho
hết nước mắt chẳng chừa làm chi
Lệ
còn – còn thấy sinh ly
Thu
còn – còn thấy người đi không về
Đâu
đây những sợi tóc thề
Quẩn
quanh…quanh quẩn…cơn mệ ngập đầy
Thu
nào cợt gió heo may
Thu
nào ngậm đắng nuốt cay một đời
Làm
sao thoát khỏi kiếp người
Để
tôi có được khung trời bình yên
Lệ
nào rửa sạch ưu phiền
Lệ
nào hóa giải niềm riêng u trầm
Bốn
hai năm…là trăm năm…
Với
tôi, chuỗi ấy kiếp tằm nhả tơ
Bây
giờ cho đến bao giờ
Lệ
tôi thôi rớt bên bờ Tương Giang ?
Sinh
Nhật tôi? Lệ ngập tràn…!
Tuyền Linh
16.8.2017
No comments:
Post a Comment