DỖ GIẤC
CHIÊM BAO
Âm u sương khói em về
Bờ đêm vỗ giấc cơn mê đẫm
tình
Hồn rời từ cõi u minh
Em ơi, mấy nẻo chừ mình
gặp nhau ?
Lệ thầm anh nhỏ xưa sau
Con thơ mất mẹ buồn đau
kiếp nầy
Tóc em, nhẹ tựa như mây
Sợi thương sợi nhớ rụng
đầy gối chăn
Sợi thương, anh buộc
trăm năm
Sợi nhớ, anh cột vào
thân con mình
Để đêm con lỡ giật mình
Ngỡ rằng có mẹ nằm bên
vỗ về
Lạy trời, con ngủ thật
mê
Để con luôn thấy mẹ kề
bên con
Thiếu hơi sữa mẹ… gầy
mòn
Cha thay vú mớm mà hồn
xót xa
À ơi… con ngủ cho ngoan
Mẹ về từ cõi âm gian…mẹ
về…
Ngổn ngang lòng mẹ trăm
bề
Xót xa dương thế, não nề
âm ty
Gà gáy sáng…mẹ phải đi
Ruột đau thắt quặn từ
khi lìa trần
Phải chi mẹ được phân
thân !
Tuyền
Linh
1976
No comments:
Post a Comment