NỖI BUỒN TÔI
Có một nỗi buồn tôi
Chìm sâu trong tâm thức
Khó ai mà biết được
Cũng chẳng biết làm gì
Mỗi người ôm riêng tư
Như con sâu trong kén
Tôi yêu em dài ngắn
Là chuyện của riêng tôi
Như hai đường song đôi
Em đi… còn tôi đứng
Nhìn theo, tôi lượm được
Bộn bề là niềm vui
Bên kia đường song đôi
Dấu chân em để lại
Tôi tìm mót nhặt mãi
Làm của cải để đời
Ấy thế cũng tốt thôi
Có buồn vui lẫn lộn
Nỗi buồn tôi vô tận
Nụ cười em vô biên
Nhờ thế tôi có thêm
Những phút giây tình ái
Vốn liếng còn gì nữa
Ngoài nụ cười của em
Hoàng hạc vỗ cánh đêm
Khát khao ngày nắng mới
Nhưng ngày vui ai đợi
Bởi đêm chẳng là ngày
Bên kia quả địa cầu
Mùa thu về êm ả
Tươi vui em cười mãi
Tôi lặng lẽ giấu lòng
Em mặc áo trắng trong (*)
Như hồi còn đi học
Tôi tức thì động bút
Vẽ vội mắt môi thơm
Mùa thu nghe dỗi hờn
Ẩn sâu trong góc khuất
Lạy trời em đừng biết
Tôi yêu em…yêu em…!
TUYỀN LINH
(*) Bâng quơ áo trắng
No comments:
Post a Comment