Tuyền Linh
TẬP I – Trò Đời Và Công Lý
Phần 6
27.4.2020 – Hôm nay thứ hai, ngày đầu
tuần, mình nôn nao dậy sớm để xem thời sự. Đối với mình, tin Covid – 19 là tin
nóng hổi nhất. Rất vui là không có gì, không ai bị nhiễm thêm cả. Mình định điện
cho phòng bán vé Hảng xe Phương Trang xem bao giờ xe hoạt động lại, nhưng sực
nhớ là mình đã hỏi hôm ngày 22.4.2020 rồi. Họ bảo đến ngày 03.5.2020 sẽ có
thông báo mới. Mình cụt hứng. Bịnh tim mạch của mình không thể ở tại quê nhà Đơn
Dương lâu dài được mà phải thường xuyên ở Sài Gòn, để đôi khi có sự bất trắc về
sức khỏe đặng kịp thời cứu chữa. Mình là dân nhà nghèo mà lâm phải bịnh của nhà
giàu. Người ta thường bảo bịnh tim là bịnh nhà giàu đó bạn. Rõ khổ!
28.4.2020 – Sáng nay mình dậy hơi trễ.
Cứ suy nghĩ hoài về thời gian chờ đợi để đi Đơn Dương, để ra Tòa. Đối với mình,
sự chờ đợi là một cực hình. Những sự chờ đợi liên đới nhau làm cho mình thêm
khó chịu, bối rối – như là chờ ngày xe khách các tuyến đường liên tỉnh được
phép chuyển bánh lại để mình có phương tiện đi Đơn Dương lo công việc khởi kiện.
Thật trớ trêu cho mình, các cơ quan hành chính đã được phép làm việc trở lại
bình thường, nhưng những phương tiện đi lại liên tỉnh thì xe chưa được phép
chuyển bánh, như xe Phương Trang chẳng hạn. Điều nầy làm mình kẹt cứng, không
biết phải xử lý ra sao nếu Tòa án gởi giấy mời thụ lý vụ án khởi kiện? Cũng vì
lý do nầy nên mình suy nghĩ suốt đêm, gần sáng mới chợp mắt được một chút.
29.4.2020 – Đêm qua, giấc ngủ cũng
chập chờn, phần vì khí trời nực nội, phần vì lo nghĩ về vấn đề Tòa án. Bây giờ
mới 6h20 mà nắng chang chang. Đêm ít ngủ nên mình thấy đói bụng sớm. Dù sao
mình cũng ngồi ráng nghe bản tin về dịch bệnh Covid – 19 cho hết. Thật mừng khi
biết, tính cho đến ngày hôm nay ( 29.4.2020 ) là 13 ngày liên tiếp không có ca
lây nhiễm nào. Qúa tốt.
Mình cỡi xe phóng ra phố một chút để thư giãn
cái đầu, tiện thể ghé tiệm bún bò ăn sáng. Mới sáng sớm mà tiệm cũng khá đông
khách. Mình chọn một góc ngồi cũng tương đối xa những thực khách khác cho an
toàn. Ăn xong, mình vội trả tiền rồi ra lấy xe chạy lòng vòng vào chợ, mua một
trái đu đủ chín về bỏ tủ lạnh để ăn. Như mình đã thường nói với bạn, mình rất
thích đu đủ, vì ăn đu đủ rất nhuận trường.
01.5.2020 - Rất nhiều lần mình muốn
gọi điện cho luật sư N. để trao đổi vài chuyện, nhưng nghĩ những ngày nầy là những
ngày nghỉ việc, ai cũng cần sự yên tĩnh để nghỉ ngơi, nên mình lại thôi.
Tự nhiên mình cảm thấy hơi buồn buồn, trống
tay trống chân quá, mình lên mạng tìm xem lại những trận bóng đá của U22 Việt
Nam trong Sea Games 30 vừa qua cho đỡ buồn. Ngoài thơ văn và âm nhạc, đây cũng
là niềm đam mê của mình. Hành trình của U22 Việt Nam đi đến trận chung kết Sea
Games 30 thật là gian nan nhưng đầy thú
vị. Sau 60 năm chờ đợi, Việt Nam lên ngôi vô địch là xứng đáng thôi. Mình xem lại
từ vòng loại cho đến trận chung kết. Đa phần trận nào Việt Nam cũng thắng. Duy
chỉ có trận U22 Thái Lan - U22 Việt Nam là hòa 2 – 2 trong tư thế Việt Nam lội
ngược dòng rất ly kỳ ngoạn mục. Cũng từ trận nầy, U22 Thái Lan chính thức bị loại
khỏi giải.
03.5.2020 – Hôm nay là Chủ Nhật,
đúng ngày mà phòng bán vé hảng xe Phương Trang hẹn mình để cho biết tin rằng xe
được phép chuyển bánh lại hay chưa. Bây giờ còn quá sớm, mới 6h15, đợi đến 7h00
mình sẽ gọi hỏi thì biết ngay thôi. Mình hy vọng xe sẽ được hoạt động bình thường
cho dân đi lại, trong đó có mình. Mình rất cần. Có thể qua tuần nầy, hồ sơ khởi
kiện của mình sẽ được xét duyệt. Mình mong Đơn Đề Nghị Xác Minh Thu Thập Tài Liệu
Chứng Cứ của mình sẽ được Tòa án triển khai, các chứng cứ vẫn còn nguyên bản,
không bị sai lệch sự thật ban đầu khi mình ký giao kết, như thế thì rất tốt cho
mình. Mình chỉ mong có thế!
04.5.2020 – Mình không ngủ được, thức
dậy rất sớm, chỉ mới 3h10 thôi. Có lẽ do tuần lễ nầy rất quan trọng đối với
mình. Thắng hay thua kiện đều nằm trong kết quả xác minh của Tòa án sau khi thu
thập tài liệu chứng cứ việc giao nhà và đất cho CTTTr. Những dữ liệu thu thập
còn giữ nguyên bản hay bị xê dịch thất thoát đều có thể xảy ra. Mình mất ngủ là
ở chỗ nầy. Mình đặt sẵn trong đầu mình 2 giả thiết:
1/. Còn
nguyên bản
2/. Không
còn nguyên bản, mất đi lời giao kết và chữ ký của mình.
Dù với giả
thiết nào, mình cũng phải tìm ra phương án giải quyết làm sao cho thật kín lý. Đây
là điều mình cần động não ngay từ bây giờ. Dù biết rằng mình là người ăn ngay
nói thật, nhưng trước Tòa thì phải chứng minh bằng giấy trắng mực đen và lý phải
được kín kẽ bạn à. Mình không học luật, nhưng mình đọc sách nhiều nên kiến thức
tổng quát cũng rành chút chút. Hi…hi…! Bạn nghĩ thế nào? Chúc mình may mắn chứ!?
05.5.2020 – Sáng nay thằng con
trai vừa nhận được giấy báo của Tòa án Huyện Đơn Dương mời mình về việc thụ lý
vụ kiện. Có lẽ ngày mốt nó sẽ mang giấy mời của Tòa án vào Sai Gòn cho mình, vì
mình đang nằm dưỡng bịnh tại đây. Do bịnh hoạn tuổi già nên phải loanh quanh thế
đấy bạn à. Thật khổ! Các phương tiện xe cộ di lại liên tỉnh đã được phép hoạt động
trở lại, nhưng đúng lúc mình không được khỏe. Mình sẽ suy nghĩ lại xem sao, nếu
cùng lắm thì mình sẽ ra phòng công chứng làm giấy ủy quyền cho luật sư N. thay
mặt mình tham gia mọi việc tố tụng tại Tòa án huyện Đơn Dương. Mình sẽ trao đổi
với luật sư N. một số điểm nhấn cần thiết để luật sư có sẵn thêm dữ liệu ứng
đáp khi cần đến. Mình sống suốt 42 năm trong gia đình, nên có những chi tiết nhỏ
nhưng cần mà chỉ có mình biết, luật sư N. làm sao biết hết được để đơn cử tranh
tụng.
06.5.2020 - Tối qua mình ngủ một
lèo thẳng đến gần 3h sáng thì thức giấc luôn đến sáng. Mình cảm thấy đầu óc rất
tỉnh táo nên làm được rất nhiều việc. Mình kiểm tra từng câu chữ trong bản Giấy
Uỷ Quyền cho luật sư N. Mình nghĩ, đã nói đến Tòa án là phải giấy trắng mực đen
cho đúng luật, lý lẽ phải rõ ràng minh bạch, không ú ớ theo kiểu hàng hai được.
Mình còn những việc dang dở chưa làm như: công chứng bản sao Giấy Kết Hôn, bản
sao Hộ Khẩu, bản sao giấy Chứng Minh Nhân Dân, trích lục Giấy Khai Tử của bà xã
Cao Thị Lan. Mình phải cố gắng hoàn tất trong tuần nầy cho xong.
07.5.2020 – Sáng nay cũng như sáng
hôm qua, mình thức dậy lúc 3h10, loay hoay mãi trên máy tính, xem đủ thứ chuyện
trên đời. Bụng thấy đói sớm, nhưng sực nhớ hôm nay là rằm lớn nên đâu ăn mặn được.
Mình uống đỡ ly cà phê bột, chờ đến gần 6h mới chạy ra quán mua gói mì chay về
ăn cho êm bụng để còn uống thuốc bịnh. Như mình đã nói với bạn rồi đó, mình ăn
cơm mỗi ngày 3 bữa thì cũng phải uống thuốc mỗi ngày 3 lần. Nhờ vậy mình mới cầm
cự đến từng tuổi nầy đấy bạn. Bạn nên bắt chước mình để còn hy vọng sống thọ
nhé! OK?
08.5.2020 - Mấy hôm nay nhận phổ
nhạc cho khách hàng khá nhiều, cũng mừng mà cũng lo. Mừng vì có công việc làm
là có tiền thu nhập. Lo vì thời gian quá cận kề ngày lên đường đi Đơn Dương để
tiếp xúc với thẩm phán Tòa án, vì đã nhận được giấy mời của Tóa án.
Mình cảm thấy người không được khỏe lắm nên có
lẽ mình phải bao xe dịch vụ du lịch 4 chỗ lên Sài Gòn nghỉ lại một đêm nhà con
gái và sáng hôm sau sẽ lên đường đi Đơn Dương. Mình dự trù ngày 11 tháng 5 năm
2020 sẽ khởi hành. Có thể ngày mai và những ngày kế tiếp, mình sẽ tạm biệt bạn
để đi lo công việc. Đừng buồn nhé! Sau những ngày đi đó, chắc chắn mình sẽ tiếp
cận nhiều điều mới lạ. Khi về nhà, mình sẽ kể cho bạn nghe. Dĩ nhiên là thú vị
xen lẫn chút cay đắng không thể tránh khỏi. Nhưng không sao, mình chịu đựng được.
Cuộc đời mà…!
11.5.2020 – Đúng 11h00 trưa, mình
lên xe Hồng Ân – xe khách địa phương trên
Đơn Dương vào Sài Gòn đón khách. Trời nóng bức, mồ hôi nhễ nhại. Xe chạy
lòng vòng trong thành phố để rước khách hẹn trước. Mãi đến 12h 10, xe mới bắt đầu
rời Sai Gòn, thẳng đường quốc lộ 27 đi Đơn Dương. Nằm trên xe mà suy nghĩ lung
tung, mình dự trù chuyến đi nầy hơi lâu, có lẽ đợi mọi chuyện ngã ngũ mới quay
về. Xe giường nằm máy lạnh, rất mát mẻ êm ả, mình cố gắng chợp mắt một chút
nhưng không sao ngủ được. Mọi chuyện cứ quay cuồng trong đầu. Mình lo nhất là sức
khỏe. Chừng hai năm trở lại đây, mình không bao giờ tin vào sức khỏe của mình,
nên việc gì phải kéo dài thời gian chờ đợi là mình rất sợ. Cũng may là hơn một
năm nay, bịnh xơ vữa mạch vành của mình không có dấu hiệu thất thường. Đúng ra
thì dù không có dấu hiệu gì, nhưng định kỳ cứ 3 tháng phải đi tái khám một lần
cho chắc. Mình theo thạc sỹ bác sỹ Huỳnh Ngọc Thiện - viện phó viện tim mạch
Sài Gòn từ năm 1995 đến giờ đó bạn. Bạn thấy kinh khủng chưa? Tuy mình ít đi
tái khám, nhưng toa thuốc của BS Thiện cho, mình vẫn ra nhà thuốc tây mua và uống
đều đều theo toa hướng dẫn. Chỉ khi nào có triệu chứng khác thường thì tức tốc
mình phải đi tái khám ngay.
Hình như ngoài trời sương xuống nhiều nên hơi
lạnh, mình nhìn qua cửa kính xe, thấy xe đang lên dốc đèo Bảo Lộc. Mình nhìn đồng
hồ thấy 4h sáng. Như vậy là xe đã di chuyển một đoạn đường khá dài mà mình chẳng
hay biết gì hết. Phải chi cuộc sống cứ trôi đi một cách âm thầm và êm ả như thế
thì hạnh phúc biết mấy! Trên xe, mình đổi tư thế từ nằm qua ngồi để quan sát cảnh
vật hai bên đường cho được rõ hơn. Lâu lắm rồi, mình không đi những chuyến xe
đêm qua các đoạn đường nầy nên cảm giác bây giờ hơi thấy lạ. Ngày xưa, hồi thời
kỳ bao cấp, mỗi tháng mình qua lại lối nầy ít nhất là một lần. Ngày ấy tuy cuộc
sống vật chất thiếu thốn nhưng mình rất vui, vì ít va chạm như bây giờ, những
va chạm khiến mình khát thèm sống thời kỳ đồ đá quá.
( còn tiếp phần 7 )
No comments:
Post a Comment