ĐI KHÁM BỊNH
Sáng
nay tôi đi Sài Gòn
Chữa
vài thứ bịnh đang dồn quậy tôi
Tuổi
già thân chẳng được vui
Nay
đau mai ốm tới lui ngại ngùng
Xe
bon bon chạy trên đường
Lúc
3 giờ sáng như chừng tĩnh tâm
Tôi
nghe tên “ bịnh “ thì thầm:
“Quậy
cho bỏ ghét cái ông ngứa mồm
Chuyện
gì ổng cũng xen vào
Trời
mưa trời bão nước ào lụt trôi
Đâu
phải chỉ Vũng Liêm thôi
Mà
xa tít mãi vùng trời miền Trung
Củ
khoai củ sắn khốn cùng
Việc
gì tới ổng, cứ chổng mông gào
Làm
toàn những việc tào lao
Thân
già lắm chuyện tầm phào ứa gan!
Đã
thế, còn hay luận bàn
Đàn
ông đi chợ như ngàn đạo quân
Ai
đó - gia trưởng - kệ ta
Việc
gì bỏ sọt tránh xa ruồi lằn? “
***
Tôi
nghe tên”bịnh” hự hầm…
Rõ
ra mới biết cái mầm bịnh tôi
Mà
diệt sao được ai ơi
Nó
từ da thịt đâm chồi chui ra
Vậy
tới bác sĩ cũng là…
Uổng
công phí của, đâu ra bịnh mình
Không
khéo bịnh nặng thêm lên
Bác
sĩ nào biết bịnh tình của tôi
Sài
Gòn náo nhiệt đông vui
Kẻ
trên cao ốc, người chui gầm cầu
Bọ
giòi thành kẻ sang giàu
Người
hiền? kiết xác một đời lao đao
Về
thôi, về tắm nước ao
Nước
sông nước rạch, tự hào quê tôi
Vũng
Liêm dễ đứng dễ ngồi
Dễ
ăn dễ ở, đâu đâu cũng nhà
Vườn
rau, giàn mướp, luống cà
Xào
xào nấu nấu cũng qua một đời
Dẫu
đời vạn biến đổi dời
Tâm
luôn bất biến sáng ngời trong ta
Về
thôi…về lại quê nhà !
Tuyền Linh
Vũng
Liêm 15.9.17
No comments:
Post a Comment