TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT
Tuyền Linh
TẬP II - Nước Mắt Đàn Ông
Phần 8
12.2.2021 - Hôm kia, nhìn những biểu lộ trên mặt bạn, mình
biết bạn rất muốn nghe tiếp câu chuyện của mình? Vậy thì hôm nay, mình sẽ kể tiếp
cho bạn nghe nhé!
Như thế, tính ra mình đã làm nghề tiều phu bất
đắc dĩ cũng hơn 9 tháng trời. Chín tháng biết bao gian lao khó nhọc. Cứ một
chuyến đi lên núi Sơn Trà như vậy, mình phải che lều ở lại ít nhất là một tuần
lễ. Gặp những đêm mưa rừng, ôi thôi tha hồ bán máu cho muỗi vắt. Khổ là khổ thế,
nhưng đâu khổ tâm bằng mỗi đêm cứ suy nghĩ về cái chết của bà xã - chết mà không
nhận được xác, bạn cứ tưởng tượng đi, đau đến dường nào? Cứ như thế, mình kéo lê
cuộc sống cho đến gần hết năm 1975. Lúc bấy giờ trên núi Sơn Trà gần như hết cây
để chặt, mỗi ngày bà con thất nghiệp ùa lên núi như kiến, hỏi đâu còn cây để đốn
mang về? Vậy là thất nghiệp!
Mình thất nghiệp tính ra cũng đã hai tháng,
cha con mình cố gắng lê thê cuộc sống cho đến khi hết cách. Mình bắt đầu nghĩ đến
chuyện phải rời xa Đà Nẵng. Không còn cách gì bám trụ lại được nữa, vô phương!
Lúc bấy giờ là tháng chạp năm Ât Mão, mình ráng đợi qua Tết sẽ đi. Đi đâu chưa
biết, nhưng phải đi. Đi để tìm đất sống. Nói vậy nhưng mình cũng thoáng nghĩ điểm
mình sẽ đến trong tương lai, nhưng mình chưa bàn bạc với chị Năm nên mình còn
chần chừ.
Bà chị thứ sáu của mình hiện đang định cư tại
xã Lạc Nghiệp, huyện Đơn Dương, tỉnh Lâm Đồng trước 1975. Chị ấy hiện đang bán
bánh canh tại chợ Lạc Nghiệp, còn ông anh rễ thường vào rừng đốt than để bán.
Nghe đâu gia đình chị cũng sống đủ, không lo đói. Đêm qua mình có nói chuyện với
chị Năm thật lâu và cũng thưa với chị để lên Đơn Dương thăm chị Sáu một chuyến,
đồng thời xem tình hình làm ăn trên đó ra sao. Chị Năm cũng nhất trí với mình điều
nầy.
~~oo0oo~~
Mình đặt chân xuống xã Lạc Nghiệp, huyện Đơn Dương
đúng 6h15 chiều ngày 16 tháng 2 năm 1976 sau một chuyến đi cũng khá vất vả vì
phải sang xe nhiều lần và phải chuyển đổi qua nhiều chặng đường. Lúc mình xuống
xe thì trời cũng đã muốn nhá nhem tối. Nhờ mình đã định vị trước chỗ nhà chị Sáu
ở gần đập Đa Nhim, tức nhà máy thủy điện Đa Nhim nên mình tìm nhà chị ấy được
ngay. Chị em lâu ngày gặp nhau mừng quá chừng, nhất là sau biến cố 75, không biết
ai còn ai mất. Sau một hồi lâu, hai chị em chuyện trò đủ thứ, anh Thạnh, chồng
chị Sáu cũng xen vào chuyện. Anh ấy hỏi thăm Trần Lục, bạn thân của mình và cũng
là sếp cũ của anh ấy. Mình cũng cho anh ấy biết, sau biến cố, Trần Lục lui về ở
cư xá Thanh Đa Sài Gòn rồi, không còn ở Quy Nhơn nữa. Anh chị em mình chụm nhau
nói chuyện huyên thuyên như chưa bao giờ được nói. Kể cũng ấm lòng sau bao năm
xa cách. Một hồi lâu mải mê chuyện trò, bỗng chị Sáu đứng phắt dậy, buộc miệng:”
Quên mất! Dọn cơm cho cậu ăn chớ! Dạ…từ
từ cũng được chị - mình trả lời”.
Đêm hôm ấy mình ngủ một giấc thật ngon, lâu rồi
chưa có đêm nào mình ngủ được như thế. Chắc lòng mình đã giải tỏa được một vấn
đề gì chăng? Tối hôm ấy, mình nghe ông anh rễ nói, ở đây cũng dễ sống, trồng lúa
thì thu hoạch kém vì chim chuột phá quá, nhưng trồng ngô khoai thì kết quả rất đạt.
Hơn nữa, nếu ai không có đất đai canh tác thì vào rừng bẻ măng, săn thú cũng sống tốt thôi, không lo đói. Mình nghe
như mở cờ trong bụng. Mình liền hỏi anh ấy:” Rừng ở đây gần không anh? Rừng gần
đây thôi, ở cạnh ngay thôn Phú Thuận thuộc xã Lạc Nghiệp nầy. Từ đây xuống đó hơn
3 km – Anh ấy trả lời”.
Sau khi ăn sáng bằng tô bánh canh chị Sáu múc
cho thật ngon miệng. Mình hỏi mượn ông anh rễ chiếc xe đạp, rồi từ từ đạp xuống
thôn Phú Thuận. Đường mà mình đã đạp xe lúc bấy giờ chính là quốc lộ 27, quốc lộ nầy thông từ
Phan Rang lên huyện Đơn Dương, xã Lạc Nghiệp. Đường nhựa khá tốt, tuy có một ít
dốc lên xuống, đạp xe đi hơi mệt. Nếu muốn không mệt thì chịu khó dắt bộ, qua
khỏi dốc hãy đi. Khi tới đoạn đường đầu thôn, mình xuống xe dắt bộ, mục đích muốn
lân la đến những nhà gần đó để thăm hỏi làm quen. Nhà đầu tiên mình vô là nhà bác
Tám Tham. Nhà bác nhỏ vừa, vách gỗ, mái lợp tôn, nhưng rất sạch sẽ xinh xắn.
Sau nhà là vườn trồng hồng ăn quả, diện tích chừng hơn nửa sào. Nhà Bác có 4 nhân khẩu, bác trai, bác gái
và hai em con bác, một gái - chị cả, và một em trai - út. Sở dĩ mình mới gặp bác
mà biết tên bác vì khi mình còn lơ ngơ đứng ngoài đường quan sát, mình thấy nhà
nào cũng đóng cửa im ỉm, chỉ có duy nhất một nhà mở cửa he hé; mình định vào nhưng
không dám, vừa lúc gặp một thanh niên đang vác trên vai một cây rựa phát, vừa đi
vừa huýt sáo nên mình hỏi thăm là nhà ai, anh thanh niên cho mình biết, đó là
nhà bác Tám Tham. Anh còn tiếp:” Bác ấy đang có trong nhà”.
Sau khi chuyện trò thân mật với bác Tám Tham một
thời gian khá lâu, hơn một giờ đồng hồ, mình biết được rất nhiều về tình hình làm
ăn sinh sống tại Xã Lạc Nghiệp nói chung và thôn Phú Thuận nói riêng. Trong câu
chuyện qua lại, mình trình bày hết tất cả cảnh gà trống nuôi con của mình và những
không may gặp phải khi chạy loạn, bác rất cảm động. Bác hứa với mình, sẽ xem mình
như con cái trong nhà và sẽ tìm mọi cách giúp đỡ mình trong khả năng của bác nếu
mình quyết định chọn thôn Phú Thuận là nơi định cư. Nói chuyện với bác cũng đã
lâu, mình xin phép bác ra về với niềm vui và hy vọng mới.
~~oo0oo~~
Mình về lại nhà Đà Nẵng lúc 6h 20 chiều ngày 19
tháng 2 năm 1976. Đáng ra mình nên ở lại nhà chị Sáu lâu lâu một chút, vì chị
em lâu ngày mới gặp nhau, nhưng mình không yên tâm khi để các cháu ở nhà trong
lúc thiếu vắng mình. Biết là có chị Năm, nhưng mình cũng không yên tâm.
Mình không đợi lâu, tối hôm ấy mình tâm sự
ngay với chị Năm rất lâu về chuyện mình quyết định bán nhà để vào Phú Thuận Đơn
Dương tìm kế sinh nhai. Chị đồng tình với mình điều đó, dù là trong nước mắt.
Thế là sáng hôm sau, mình treo bản bán nhà. Mình nghĩ, nhà mình chắc cũng dễ bán
vì gần trường học và gần chợ. Nghĩ đến giờ phút phải rời bỏ tổ ấm để ra đi, lòng
quá xót xa, nhưng biết sao bây giờ? Mình sẽ không bao giờ quên số: 135F Cư Xá Công
Chức, An Hải Nam, Quận 3 Đà Nẵng của mình. Muôn đời không bao giờ quên!
Mình nghĩ không sai, sáng Chủ Nhật ngày 29 tháng
2 năm 1976, có một chị giáo viên đến hỏi thăm mua nhà. Tính mình rất mau lẹ,
sau khi trao đổi giá cả xong xuôi, mình thuận bán cho chị. Chị ấy đặt cọc trước
một ít và hẹn mình 2 tuần sau, chị ấy đến trả đủ. Mình đồng ý.
Y như lời hẹn, đúng ngày Chủ Nhật, 14 tháng 3
năm 1976, chị ấy đến giao tiền đủ và mình làm giấy giao nhà. Như bạn đã biết rồi,
tính mình bao giờ cũng sắp sẵn, lo xa nên mọi việc ra đi mình đã lo chu đáo trước
đó. Mình hẹn chị ấy hai ngày nữa tới gặp chị Năm mình để nhận nhà, chị ta gật đầu
và cười vui vẻ.
~~oo0oo~~
Cha con mình leo lên xe tải đang đậu ở trước
nhà số 48 đường Đồng Khánh Đà Nẵng, lúc ấy là 8h00 ngày 16 tháng 3 năm 1976. Nhà
nầy là nhà của hai vợ chồng sui gia với mình, là cha mẹ của thằng cháu rễ Nguyễn
Văn Thành. Cậu ruột cháu Thành chính là chủ chiếc xe tải nầy. Ông ta dáng người
nhỏ con, ít nói nên mình cũng thấy ngại ngại, mình thầm nghĩ, chắc khó thân thiện.
Mình được mẹ của cháu Thành giới thiệu với ổng và gởi gắm để đi nhờ. Cha con mình
được ổng bố trí ngồi sau thùng xe tải. Thùng xe rộng rãi trống trơn vì không có
chở hàng. Tuy thùng xe rộng thật nhưng nực lắm vì bị che kín mit, chỉ chừa phía
trên cao hai bên ca bin xe 2 cửa sổ nhỏ, ánh sáng vừa đủ lọt vào. Thôi cũng được,
đi nhờ mà, làm sao đòi cho thoải mái? Mình thì không sao, mình hay sáng tác thơ
nhạc nên cũng hay ngồi trong phòng kín tưởng tượng ra không gian nhiều chiều để
sáng tác. Chỉ tội cho mấy cháu con mình, dĩ nhiên là chúng nó bị bưng bít như ở
tù. Có tiếng đóng cửa xe trước ca bin, hình như xe bắt đầu chuyển bánh. Mình và
các cháu ngồi xúm chùm lại một góc để dễ tựa vào thành thùng xe, tránh bị lắc lư
thân người. Mình không nghĩ đến cảnh phải đi như vậy nên không mang theo chiếc
chiếu hay tấm bạc để trải ra sàn xe ngồi cho đỡ bụi dơ.
( còn tiếp )
No comments:
Post a Comment