Friday, October 31, 2014

Dã Qùy Đà Lạt


Dã quỳ Đà Lạt

Sao em không chịu ngủ đông
Thức chi ? vương sợi tơ lòng thi nhân
Ngó xa rồi lại nhìn gần
Vàng em trải thảm kín chân núi đồi

Nhấp nhô như ngọn sóng dồi
Gió lay động mãi bồi hồi lòng tôi
Em về trải lụa xa xôi
Tôi, Em cút bắt rong chơi dốc tình ?

Tên em, tên thật Dã Qùy ?
Sắc hoa dịu nhẹ vàng y nắng chiều
Tình em phủ kín lưng đèo
Cho ai qua đó đỡ heo hút buồn

Dưới trời nắng gội mưa tuôn
Vẫn tươi nhan sắc, vẫn luôn thắm tình
Em qua triền lũng Di Linh
Dạo đèo Bảo Lộc, gieo tình Prenn

Dọc theo quốc lộ đi lên
Em về Đà Lạt ghi tên tuổi mình
Những con dốc nhỏ xinh xinh
Em đều hiện diện đượm tình nước non

Một lòng một dạ sắt son
Sân ga Đà Lạt vẫn còn có em
Mù sa Thung Lũng Tình Yêu
Em cười gieo nắng dập dìu giai nhân

Dã Qùy ơi, xin tri ân !
Muôn năm Đà Lạt vẫn cần có em !

Tuyền Linh


Monday, October 27, 2014

Đỉnh dốc sương mù


Đỉnh Dốc Sương Mù

Trời bên đó Thu vàng còn ủ mộng?
Ở bên nầy Đông đã quấn khăn tang
Hai hàng cây se lá trụi bên đàng
Nắng nghiên đổ rọi soi vùng ký ức

Vẫn con dốc Duy Tân dập dìu tha thướt
Aó học trò bướm lượn trổ đường hoa
Em có bao giờ nhớ Đà Lạt năm xưa ?
Hoa quỳ dại hai bên đường vẫn đợi

Đành quên sao những tháng năm phơi phới
Suối hẹn hò mây phủ bụi sương giăng
Đỉnh Langbiang nhìn xuống phố lên đèn
Chân vội bước sợ trễ giờ xưng tội
Chuông Nhà Thờ từng hồi như giục hối
Tay trong tay mà vẫn thấy chưa gần
Lời nguyện cầu em còn nhớ gì không ?
Đêm Thánh lễ nghe chùng đôi tâm sự

Ngày em đi phố phường như chết lặng
Vầng thái dương ủ dột một góc trời
Ghế đá công viên vắng cả tiếng cười
Hoa đào nở bỗng vàng màu ảo giác
Phố phường cũ tự dưng sao thấy lạ
Em đi rồi phố xá cũng buồn theo
Trường Bùi Thị Xuân mỗi sáng mỗi chiều
Ai gõ bước cho tình xanh ươm mộng
Chiều Thủy Tạ ai đợi chờ trông ngóng
Ngụm cà phê nghe thời khắc lạ thường
Lòng bồn chồn từng giọt nhớ giọt thương
Em chưa đến hay là em không đến ?

Cảm xúc ấy vẫn còn nguyên ký ức
Dĩ vãng kia đang thắp sáng trong hồn
Xin em về Đà Lạt một lần thôi
Nghe suối thác kể chuyện tình xa cách

Lỡ mai em về, anh mồ yên mả đẹp
Giot lệ tình có đẫm ướt khăn tang
Thì xin em nhặt một chiếc lá vàng
Đặt lên mộ anh thay vòng hoa tưởng niệm
Cũng xin em đừng buồn và đừng khóc
Cho hồn anh thanh thản giấc ngàn thu
Anh vẫn chờ em trên đỉnh dốc sương mù
Nơi chúng mình đã bao lần hò hẹn

Tuyền Linh  Nguyễn Văn Thơ
    ( nhớ mùa Giang Sinh 1987 )
    

Thursday, October 23, 2014

Tàn Thu


Tàn Thu

Thu đã tàn…lá úa ngập hồn ta
Hạnh phúc vẫn mỏng manh hơn tơ lụa
Ngọn gió thoảng vờn quanh hương đọng lại
Chút tình hờ mờ mịt xót xa thay !

Liễu rũ tơ vương mơ mộng từng ngày
Bàn tay nhỏ vun hoài không đủ ấm
Hạnh phúc nào về những đêm độc ẩm
Nghe yêu thương cuộn xé nát tim gan

Gối chiếc, chăn đơn, nguyệt lạnh tình trường
Hơn nửa đời thuyền bập bềnh chìm nổi
Một tiếng”yêu”chẳng tìm đâu ra được
Nói chi đường ước hẹn đến trăm năm

Giấu niềm đau trong ruột rối tơ tằm
Cười xởi lởi ngõ hầu che thiên hạ
Để sau đó trong đêm thâu nguyệt lặn
Hồn lại về thổn thức dưới sương khuya

Từng giọt buồn rơi rụng suốt năm canh
Hễ chợp mắt thì bóng Người hiện đến
Những nẻo hẹn trông mập mờ huyền ảo
Đường vào yêu xa lắc tận chân mây

Thu đã tàn…lòng úa với cỏ cây
Nghe thể xác nhập hồn trên sa mạc
Nghe hơi thở yếu dần cơn chết khát
Mộng trăm năm gục ngã dưới chân Người

Thôi cũng đành một số phận Người ơi ! ! !

Tuyền Linh
   5.2012

Saturday, October 18, 2014

Forget me not Đà Lạt


Forget me not Đà Lạt

Em từ đâu tới “ Lưu Ly “ ? (*)
Forget Me Not buồn chi âm thầm
Cánh hoa tròn nhỏ xa xăm
Điểm tô Đà Lạt gợi thầm nhớ ai

Tôi qua biển rộng sông dài
Về đây ngây ngất nét đài trang em
Mùi hương ấm áp khó quên
Cho tôi cảm giác êm đềm lâng lâng…

Em mang màu nhớ bâng khuâng
Biếc xanh dáng ngoc âm thầm buồn vương
Tôi người lữ khách tha phương
Dừng chân bên góc lề đường ngắm em

Yêu ơi từng cụm hoa mềm
Cánh hoa xanh biếc điểm lên nhụy vàng
Lâu rồi tình đã dở dang
Chợt nghe ấm lại lòng tàn tạ xưa

Hồn tôi như gió đổi mùa
Bỗng thương biết mấy nụ hoa dâng tình
Lưu Ly, em thật là xinh
Forget Me Not, xin đừng quên tôi ! ?

Tuyền Linh

(*) Hoa Forget Me Not còn có tên gọi là hoa Lưu Ly hay hoa Bâng Khuâng

Sunday, October 12, 2014

Đà Lạt cuối thu


Đà Lạt cuối thu

tia nắng nhạt thóp thoi trên đồi vắng
đọng giọt sầu lên cỏ úa chiều thu
tiếng ai gọi nghe chừng như đồng vọng
em không về xem Đà Lạt tàn thu ?

buổi gặp mặt cuối cùng ngày xưa đó
ta ôm tình chôn tận đáy lòng sâu
bởi ta biết tự thân ta đã lỡ
treo hồn mình vào đôi mắt mưa ngâu

em ngày đó thường thả hương theo gió
ta mãi mê đón gió đội sương khuya
nghe khắc khoải trong lòng đêm Đà Lạt
em ở đâu, sao chẳng nhớ lối về ?

qua Ông Đạo rẽ ngang Trần Quốc Toản
bước chân buồn dừng lại quán cà phê
Thủy Tạ đó, ngày xưa ta thường hẹn
loáng thoáng đâu hình bóng cũ hiện về

ngày tháng cứ bào mòn dần tâm tưởng
rượu tàn canh chới với giấc mơ tình
đêm huyễn hoặc chạy đuổi trăng bắt bướm
lòng hỏi lòng cây cỏ có điêu linh ?

em tự đến tự đi, ngày tháng cứ
đuổi theo em cho đến lúc bạc đầu ?
nơi cuối nẻo hoàng hôn dần chợt tắt
đốt trầm hương ta gọi với trăng sao

thôi, đã lỡ gieo hạt mầm trên đá
ta đành lòng hái trái đắng cuối mùa
réo gọi mãi cũng chỉ là dư ảnh
đường nhân gian ai biết được hơn thua.

tuyền linh

Wednesday, October 8, 2014

Xin mai...hẹn Người


Xin Mai…Hẹn Người

Thương chi cái chú chim trời
Lỡ bay- lỡ đậu- lỡ thời- lỡ duyên…
Cuộc đời trót lắm ưu phiền
Nên chi số phận lênh đênh vô bờ

Lầu hồng có luyến ráng pha
Xin chờ về cõi Ta bà tìm nhau ?
Bể dâu…dâu bể…muôn màu
Sá chi cõi tục mà đau đáu lòng !

Chim trời phận số long đong
Yêu chi cho gót hồng trần nặng thêm
Kẻ muốn nhớ, người tìm quên
Đôi đường Nhật, Nguyệt càng thêm não lòng

Tình riêng trượt ngã bên thềm
Nỗi đau chưa dứt, thôi đành mím môi
Bến sông khúc lở khúc khúc bồi
Xin thuyền xuôi mái tìm nơi yên bình

Chừ đây chín thác mười ghềnh
Dám đâu mơ tới cuộc tình Liêu Trai
Lời Người tạc dạ chẳng phai
Lỡ duyên, lỡ phận, xin mai…hẹn Người !

Tuyền Linh
  

Tuesday, October 7, 2014

Xin Đừng Yêu Tôi

Tuyền Linh 1988

Xin Đừng Yêu Tôi

Xin đừng yêu tôi, hỡi thuyền quyên thục nữ !
Tôi có gì đặc biệt để người yêu ?
Tôi sinh ra trót cay đắng trăm chiều
Thuở thơ ấu đã nếm mùi côi cút
Đường hoa niên, ôi gió mưa bão táp !
Chút đơn phương xin gởi trọn về người
Mùa phượng hồng nở thắm đượm vành môi
Tôi nhặt cánh ve sầu chôn mắt biếc
Hồn thao thức, nhưng lòng nào lên tiếng
Sợ heo may cuốn mất dấu yêu đầu
Thu lại về, nhưng thu quá xa xôi
Nhặt xác phượng mà đau lòng sách vở

Lòng nhủ lòng, từ đây thôi nhung nhớ
Nghĩa gì đâu chuyện sương gió tơ trời !
Tôi vẽ vòng một vũ trụ riêng tôi
Để trốn lánh ánh diệu kỳ Nữ Sắc

Và từ đó, tôi đi vào câm lặng
Xa tình trường, xa cả sắc hương yêu
Đời của tôi cay đắng cả trăm chiều
Đành chôn chặt mối tơ tình hoài vọng

Em yêu dấu, hỡi các em hiền thục !
Xin đừng yêu tôi, sẽ khổ lụy một đời
Tôi không biết nhìn để má em xinh
Tôi không biết khóc cho lòng em đẹp
Tôi không mộng để tóc ngôi rẽ sóng
Tôi không biết cười cho hạnh phúc tròn đôi
Xin đừng yêu tôi, tôi có gì đâu
Một mảnh hồn thơ chẳng nên tích sự
Trời của tôi là khoảng trời u tối
Thu của tôi là thu thiết tha buồn
Bướm hoa vờn, lòng bỡ ngỡ môi hôn
Em chợt đến, thơ tôi tìm trốn mộng
Thơ khép nép thì lòng càng dâng sóng
Sóng xô bờ, ôi làn sóng thâm cung !
Em có nghe mạch đất chuyển rung cùng ?
Hồn tôi đó, em cứ tìm mà bắt

Tôi muốn yên để tình vào câm lặng
Tôi muốn ngồi chiêm nghiệm giấc mơ hoa
Rõ đời tôi là một buổi xế tà
Yêu chi khổ, hỡi thuyền quyên thục nữ !

Tuyền Linh
1988
  

Saturday, October 4, 2014

Niềm đau phố núi


Niềm đau phố núi

Ba năm đóng tại Pleiku
Mà nghe như thể nghìn thu nhớ đời
Tình tôi ngút tận chân trời
Lòng tôi chôn kín tận nơi Biển Hồ

Ngày đi tình quá hư hao
Lìa xa phố núi nghẹn ngào tuổi xuân
Bốn mươi năm, nghĩ cho cùng
Chính là giấc mộng không cùng đời tôi

Em Pleiku, em Pleiku !
Phố xưa còn phủ sương mù hoàng hôn ?
Mắt còn lóng ngóng tiền đồn
Lệ còn ướt đẫm đêm rền đạn bom ?

Con đường rợp mát Quang Trung
Tình còn hò hẹn tan trường đợi nhau ?
Hoa gạo còn đượm thắm màu
Đưa ta đến chỗ thề nhau am Bà ?

Sung già chứng giám tình ta
Còn che bóng mát am Bà hiển linh ?
Mấy mươi năm… nghĩ giật mình !
Vẫn đau đáu mãi khu gia binh buồn

Em chừ phố núi mờ sương
Còn trong ký ức Tơ Nưng biển hồ ?
Bước chân ai gõ nhịp buồn
Con đường Hoàng Diệu vẫn hun hút sầu ?

Ai về lối Phan Bội Châu
Cho tôi nhắn gởi niềm đau thông ngàn
Nửa chừng tình đã dở dang
Tôi treo nỗi nhớ lên hàng thông xanh

Chiến tranh ơi, hỡi chiến tranh !
Biết bao giờ mới buộc lành vết thương
Bốn mươi năm…nỗi đoạn trường
Còn nghe hiu hắt con đường tình xưa

Niềm đau nói mấy cho vừa
Ngờ đâu dâu bể đẩy đưa số phần
Mỗi người mỗi ngã trầm luân
Phô ơi, phố núi rớt từng giọt châu !

Chừ đây ngồi tận đỉnh sầu
Nhìn qua ngó lại, ôi màu tang thương !
Pleiku ơi, nỗi đoạn trường !
Ngàn năm tâm thức còn vương vấn tình

Tuyền Linh
2014