Monday, April 25, 2016

Nghe nỗi ngậm ngùi


Nghe Nỗi Ngậm Ngùi

Muốn gói chút nắng Sài Gòn
Gởi qua bên ấy…gởi lòng bên ni
Gởi luôn nửa tuổi xuân thì
Người còn để lại từ khi chia lìa
Gởi Người một chuỗi sầu khuya
Liêu xiêu hè phố tàn khuya Sài Gòn
Gởi Người nửa giấc lạnh đông
Hắt hiu hồn mộng mênh mông chiếu giường
Gởi Người lúng liếng môi cười
Dư âm còn đọng một đời khó quên
Gởi Người hai chữ “ yêu em “
Đã thành cổ tự khắc lên tháp ngà

Ngồi đây níu hỏi mây xa
Có chăng bên ấy bóng tà huy xưa
Người còn chờ ánh sao thưa
Đếm từng tuổi mộng kịp vừa trăng lên
Chim bay bỏ mái tranh hiền
Bỏ luôn cánh võng hàng hiên quê nhà
Bây chừ đông lạnh mưa qua
Còn ai núp dưới hiên nhà đợi mưa
Người đi từ buổi giao mùa
Có không bên ấy gió lùa tóc mây
Vai  Người hơi ấm còn đây
Giọt mưa rụng xuống ngập đầy chiêm bao
Từ hồi hai bóng chung đôi
Lòng đâu cổ tích mà ngồi ngóng trông
Bây chừ bên ấy lạnh đông
Người ơi, còn giọt lệ thầm chực rơi ?
Cho tui chung chút bùi ngùi
Phố khuya Lê Lợi còn tui còn Người
Hình như Người rớt tiếng cười
Trên đường Nguyễn Huệ loãng vơi tuổi buồn
Tui đi nhặt bỏ vào hồn
Để tui có một Sài Gòn của tui
Bây giờ đi dưới nắng ui
Người ơi, nghe nỗi ngậm ngùi vây quanh

Tuyền Linh
5.2012





Wednesday, April 13, 2016

Nhạc kèm theo Ca Từ


EM, VẦNG TRĂNG TRÊN BIỂN ĐẢO
Nhạc & lời: Nguyễn Văn Thơ
Hòa âm: Phan Thanh Hùng
Trình bày: Lệ Tuyền

Xin quý vị chịu khó nghe hết bản nhạc nền ƠN EM MỘT ĐÓA SEN NỒNG, rồi hãy nghe nhạc phẩm EM, VẦNG TRĂNG TRÊN BIỂN ĐẢO. Xin cám ơn !






Em, vầng trăng trên biển đảo

Em vẫn đó, vầng trăng treo trên biển
Nhìn anh lặng thầm đứng canh gác đảo xa
Thương anh quá, trăng hôn lên vầng trán
Là tình em những lúc anh xa nhà.
Hỡi anh lính giữ quê hương biển đảo
Muôn con tim luôn hướng về các anh
Em vẫn là em, vầng trăng muôn thuở
Mãi bên anh khi chớp bể mưa nguồn

Khi quân thù muốn lăm le cướp biển
Muốn lấn trời lấn biển của chúng ta
Vững tay súng, anh sẵn sàng chiến đấu
Đây Hoàng Sa lên tiếng gọi Trường Sa !
Lòng bất khuất trung kiên anh lính đảo
Diệt quân xâm lược, quyết bảo vệ non sông
Ta quyết chí một lòng gìn giữ đảo
Đảo là nhà, biển cả là quê hương.

Nguyễn Văn Thơ
2016

Sunday, April 10, 2016

Em, Đà Lạt


Em, Đà Lạt

Nắng nghiên rọi lên vùng trời cổ tích
Gió lang thang hôn suối thác khe ghềnh
Em rạng ngời áo lụa ngát thông xanh
Ơi Đà Lạt, em ngàn năm vẫn thế !

Ta về đây sau những ngày dâu bể
Chặng cuối đời ta quyết định dừng chân
Chẳng nơi nào rũ được áo phong trần
Em, Đà Lạt nơi dung thân rất tuyệt

Ta và Em gặp nhau trong tiền kiếp ?
Sao thơ ta óng mượt cúc dại vàng
Nhạc tấu lời, đào nụ hé môi ngoan
Yêu biết mấy suối ngàn ru thông biếc !

Em xõa tóc, thác ngàn trông diễm tuyệt
Em cất lời, róc rách suối gọi trăng
Lời tình nào ngọt lịm tựa môi em
Xin cho nhắp chén quỳnh tương huyền thoại ?

Từ lâu rồi lòng ta dường khép lại
Nỗi u trầm đè nặng trái tim đau
Hôm nay đây, ôi giây phút nhiệm mầu
Em, Đà Lạt đón ta ngàn hoa cỏ

Dốc dã quỳ năm xưa vẫn còn đó
Xin cám ơn núi thác đã chở che
Con đường mòn mà ta đã đi quen
Hoa vẫn nở vàng tươi khoe sắc thắm

Em, Đà Lạt đẹp trăng rằm mười sáu
Tình đôi ta đã tròn vẹn câu thề
Ai đã từng có năm tháng xa quê
Mới cảm nhận được nỗi lòng người xa xứ

Ta về đây sẽ không bao giờ đi nữa
Treo lời thề lên đỉnh Lang Biang
Một mai kia khi ta có từ trần
Ôm nắm đất bazan rời cõi tạm

Tuyền Linh