Monday, November 29, 2021

TÂM SỰ VỚI HOA DẠI VƯỜN NHÁ


 


 

 TÂM SỰ

VỚI HOA DẠI VƯỜN NHÀ

Mắt tình, ta mở liu riu
Nhìn em tím ngắt thiếu điều rớt tim
Sầu ta quá khứ tạm yên
Bỗng dưng thức giấc trong tiềm thức đau

Em khoe chi những cánh sầu
Tím thương…tím nhớ…tím màu ái ân
Một ta, đã lắm phong trần
Về đây núp bóng yên thân cuộc đời

Chừ em khơi dậy lòng đau
Rưng rưng sắc tím nhuộm màu thời gian
Em tên gì, mà dung nhan
Tinh mơ khoe sắc, chiều tàn tạ luôn?

Ta từng yêu cánh phù dung (*)
Nay gặp em nữa… dễ chừng yên thân
Xin em đừng xích lại gần
Tim ta không tuổi sẽ “ lần “ đường yêu

Đời ta nắng sớm mưa chiều
Lang thang khắp nẻo như diều đứt dây
Cớ chi lại gặp em đây
Tinh mơ mỉm nụ, chiều quay lưng về…

Mặc ta, cứ thế ngậm ngùi
Còn em, cứ thế cười vui giữa đời
Biết trách ai? Trách ông trời
Sao cho ta gặp Em nơi chốn nầy ! ?

TUYỀN LINH
    2018


(*) Hoa phù dung, sáng nở chiều tàn.

 


Monday, November 22, 2021

GÕ CỬA


 

GÕ CỬA

 

Đông về gõ cửa đất trời

Hồn tôi ai gõ mà chơi vơi sầu?

Mắt tình ngó trước ngó sau

Một tôi đứng giữa những lau lách nhìn

Trăm cơn xót… nghìn nỗi phiền…

Ô hay, nước mắt tự nhiên nhỏ dài

Tôi khóc ai? Ai khóc tôi?

Mai sau ai khóc cho ai…? Hay là….!

 

TUYỀN LINH

2020


Tuesday, November 16, 2021

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT


 

 TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

                                                           Tuyền Linh

TẬP I – Trò Đời và Công Lý

Phần 8

24.5.2020 – Mình được nghỉ ngơi mấy ngày sau khi đi Đơn Dương về nên sức khỏe bây giờ cũng tạm ổn. Trong những ngày ở Đơn Dương, mình làm được rất nhiều việc. Xem như những dữ liệu chứng cứ trong hồ sơ vụ kiện, mình đã công chứng đầy đủ. Tuy nhiên, mình chẳng bao giờ chủ quan cả. Qua một vài hiện tượng, mình thấy bên đó lo chạy dữ quá. Người xưa thường nói, đa kim ngân phá luật lệ. Không biết câu nầy có rơi vào trường hợp của mình không? Rơi hay không rơi thì chưa biết, nhưng có điều mình thấy bên bị kiện vẫn ngang nhiên xây dựng trái phép phần nối tiếp căn nhà cũ của mình. Chừng đó thôi cũng đủ thấy rằng họ tự tin quá.

27.5.2020 – Mình vừa gởi tiếp đơn đề nghị đến Uỷ Ban Nhân Dân huyện Đơn Dương, Chi Nhánh Văn Phòng Đăng Ký Đất Đai huyện Đơn Dương, Uỷ Ban Nhân Dân Thị Trấn Dran. Nội dung đơn đề nghị là xin các cấp thẩm quyền ngăn chặn bên bị kiện ngừng việc xây dựng trên nền đất nông nghiệp và đang có ý đồ làm thay đổi hình dạng ban đầu của căn nhà đang tranh chấp khi Tòa án chưa giải quyết xong. Mình vẫn tin vào bản mệnh của mình - ở hiền gặp lành.

29.5.2020 - Chiều nay mình được biết là vợ chồng bên bị kiện có đến văn phòng Tóa án huyện Đơn Dương để làm việc và cũng đã xác nhận chữ ký và lời giao kết của mình trước khi giao nhà và đất cho đương sự. Như vậy, mình thấy vụ kiện có hướng mở. Nếu thật sự hai vợ chồng thành thật khai nhận trước Tòa như vậy, thì mình cũng không hẹp hòi gì để nhường lại cho hai vợ chồng một quyền lợi đáng kể; như là ngoài căn nhà xây của mình ra, mình sẽ cho lại họ diện tích đất nằm song kề với căn nhà, nơi mà hai vợ chồng hiện đang kinh doanh giải khát. Diện tích đất nầy, giá trị kinh tế cũng tương đương với căn nhà xây của mình. Mình thấy như vậy là đẹp cả đôi đàng.  

30.5.2020 -  Hôm nay luật sư N. cho mình biết, Tòa án sắp đưa giấy mời thụ lý vụ kiện. Mình chưa biết chính xác ngày nào, nhưng điều chắc chắn mình phải lo số tiền 50 triệu mình phải đóng tiếp đợt 2 theo điều lệ đã ghi trong Hợp Đồng Dịch Vụ. Mình hơi căng thẳng, nhưng mình tin rồi mọi việc sẽ qua. Dĩ nhiên là không còn cách nào ngoài việc chia tỷ lệ lãi cao cho những người chịu bỏ tiền ra đóng thế cho mình trong việc nầy – cô học trò cũ là một điển hình. Thú thật với bạn, trong cuộc hành trình nầy, mình hoàn toàn đơn phương độc mã. Nhưng mình chấp nhận nên mình lên đường. Mình có một động lực vô hình thôi thúc mình, mình không tiện nói ra đây, nhưng mình hứa sau khi ngã ngũ vụ kiện và phần thắng về mình, mình sẽ hé lộ cho bạn biết. Đợi nhé! 

02.6.2020 – Hôm nay là ngày thứ ba trong tuần, mọi việc về vụ kiện vẫn còn đang phía trước. Mình tiếc là mình không có đủ sức khỏe để ra ăn dầm nằm dề tại Đơn Dương đặng ứng phó kịp thời mọi chuyển biến về vụ việc khởi kiện. Bởi thế, mình đã ủy quyền toàn bộ cho luật sư N. thay mình để xử lý và quyết định mọi việc. Thật ra thì ủy quyền như thế mình cũng rất lo, vì sẽ không bao giờ sự việc theo đúng ý mình được, nhưng biết sao bây giờ khi sức khỏe của mình không cho phép. Và nói một cách xấu miệng, biết đâu đó là con dao 2 lưỡi (?)

 Lúc 17h00 chiều nay, người nhà của mình tại Đơn Dương gọi điện cho mình biết bên bị kiện vẫn tiếp tục xây dựng trái phép trên phần đất sau căn nhà cũ của mình mà mình đã nêu ra cho bạn biết trước đây rồi đó. Có lẽ sáng mai mình lại phải gởi tiếp Đơn Đề Nghị lên Ban Nội Chính Tỉnh Uỷ Lâm Đồng để xin can thiệp.

03.6.2020 – Đêm qua mình ngủ rất ít, mọi việc cứ bề bộn như thế nên đầu óc mình đâu có ổn được. Sáng nay mình đã ghé Bưu Điện gởi Đơn Đề Nghị lên  Ban Nội Chính Tỉnh Uỷ Lâm Đồng như đã dự định. Đồng thời, mình cũng ghé Ngân Hàng Đông Á gởi tiếp 50 triệu đồng cho luật sư N. về tiền Hợp Đồng Dịch Vụ đợt 2. Xem như cũng tạm ổn về việc tiền bạc trước khi bước vào giai đoạn thụ lý vụ án. Tất cả những việc làm nầy mình đều hội ý với luật sư N. và ông ta cũng nhất trí với mình. 

05.6.2020 -  Loay hoay lại hết tuần. Hôm nay là thứ 6 rồi, đầu óc mình cứ xoáy vào vụ việc Tòa án nên chẳng viết lách được chữ nào. Thậm chí khách hàng đưa bài để phổ nhạc cũng đáp ứng cho họ quá chậm trễ. Thật bê bối! Mình phải cố gắng sắp xếp lại lịch làm việc chứ không thì mất lòng khách hàng lắm. Có niêu cơm mà không biết giữ thì nguy. Cứ lo việc lớn mà bỏ bê việc nhỏ thì đâu có được, phải không bạn? Khách hàng âm nhạc chính là cái cần câu cơm của mình mà!  

08.6.2020 – Hai ngày qua mình cặm cụi viết nhạc cho khách hàng, được khách hàng khen, mình cũng vui. Mà vui hơn cả là có tiền thu nhập. Nhạc phẩm KHÁCH TRẦN GIAN viết cho nhà thơ Thuận Hào quá lâu, mới làm video xong, nhưng anh không phiền trách gì, mình cũng mừng. Mình vừa đọc trên FB, thấy anh ấy có bài thơ TẤM ÁO PHÙ VÂN rất hay, mình tâm đắc, định phổ nhạc nhưng chưa hội ý với anh ấy nên mình chưa tiến hành.

 Hôm nay là ngày thứ 2 trong tuần, mình vẫn nóng lòng chờ đợi sự động tĩnh của Tòa án. Tính từ ngày bắt đầu đi Đơn Dương để tìm luật sư tư vấn cho việc khởi kiện  đến nay đã gần 4 tháng rồi còn gì. Bốn tháng biết bao trăn trở lo âu lẫn chờ đợi. Những cung bậc cảm xúc ấy đủ làm cho mình gầy hao cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng không tiến hành sự việc thì không được, bởi mình ấm ức lắm. 

09.6.2020 - Cả đêm trăn trở mãi, sáng nay mình quyết định gọi phone cho luật sư N. để trao đổi vài chuyện liên quan đến vụ kiện. Không có sức khỏe thật tai hại, mọi việc ủy quyền hết cho luật sư N. nên bây giờ mình như ngồi trong bóng tối. Đáng ra cứ cách vài ngày thì luật sư N. nên linh động cho mình biết diễn tiến sự việc. Mình hơi ân hận trong việc ủy quyền nầy. Nhưng nghĩ cho cùng, không còn cách gì hơn, bởi lẽ sức khỏe mình quá kém để ra nằm dài lâu tại Đơn Dượng đặng có mặt kịp thời khi Tòa án triệu tập. Mình mới đi vài lần mà đã thấy sức khỏe xuống cấp trầm trọng rồi. Nếu theo đuổi dài lâu thì chắc chắn không ổn. Đành vậy thôi! Dẫu sao, mình luôn tin ở hiền sẽ gặp lành đó bạn. Mình luôn tự nhủ lòng, không nên hy vọng tuyệt đối vào một việc gì, bởi như thế, khi công việc không đạt được kết quả như mong muốn, mình sẽ bị hụt hẫng nhiều. Rất tai hại. Bạn đồng ý không? Bạn à, mình có đức tin vào Thượng Đế, nên mọi việc trên đời nầy, mình nghĩ luôn có bàn tay của Đấng Tối Cao sắp đặt cả. Tinh thần mình đứng vững là nhờ vào đức tin nầy.

11.6.2020 -  Mình vừa phone cho luật sư N. vài phút trước thì cũng vừa nhận được giấy thông báo về việc thụ lý vụ án của Tóa án huyện Đơn Dương gởi đến mình. Nội dung chính là sau 15 ngày kể từ ngày nhận thông báo nầy ( 08.6.2020 ), các bên liên quan vụ khởi kiện không bổ túc thêm các chứng cứ và nạp văn bản nêu ra ý kiến của mình hoặc xin gia hạn thời gian trong vụ khởi kiện để Tòa án xem xét, thì Tòa án căn cứ vào các tài liệu, chứng cứ có trong hồ sơ để giải quyết vụ án theo quy định của pháp luật. Như vậy là đến hết ngày 23 tháng 6 năm 2020, nếu bên bị kiện không xin gia hạn thời gian khởi kiện và không đưa ra được tài liệu chứng cứ gì để phản bác đơn khởi kiện của mình, thì xem như vụ án được khép lại. Mọi thủ tục pháp lý tiếp theo sẽ được tiến hành theo điều luật. 

12.6.2020 – Đêm qua mình ngủ ngon giấc, có thể do ảnh hưởng tâm lý sau khi đọc được giấy thông báo thụ lý vụ án của Tòa án Đơn Dương gởi. Theo đó, mình xét thấy bên bị kiện không thể có tài liệu chứng cứ gì để có thể phản bác đơn khởi kiện của mình cả. Mọi việc đã rõ ràng như ban ngày rồi, làm sao có thể ngụy tạo được điều gì? Thời gian 15 ngày chờ đợi đối với mình hơi lâu, nhưng không sao, mình không bị căng thẳng. Như mình đã nói với bạn rồi đấy, mình tin vào sự sắp đặt của Đấng Tối Cao. Mình tin…!

13.6.2020 -  Sáng nay mình vừa phone nói chuyện với luật sư N. và được biết trong thời gian nầy Tòa án đang cho các nhân viên chuyên môn đi thẩm định về giá trị lô đất và nhà cửa của mình đang đề cập trong đơn khởi kiện. Mình cũng mong giai đoạn nầy qua nhanh đi để xem kết quả như thế nào. Thú thật với bạn, theo như giá trị thị trường hiện giờ, lô nhà và đất của mình giá rẻ cũng phải 12 tỷ. Cũng theo chiều hướng giải quyết của Tòa qua lời luật sư N. thì tài sản của mình sẽ chia hai. Lý do: C T T Tr đã có công phụng dưỡng Cao Thi Lan đến cuối đời, cho đến khi lìa trần, nên phân nửa tài sản của Cao Thị Lan được giao cho C T T Tr hưởng. Theo mình, cách giải quyết nầy thiếu thuyết phục, nhưng mình cũng đành chấp nhận, vì mình biết khó cỡi lên lưng cọp. Như bạn biết đấy, sau khi Cao Thị Lan mất, mình được luật sư N. cho mình xem một bản giấy ủy quyền sở hữu nhà cửa và đất đai của mình cho C T T Tr do Cao Thị Lan ký. Tờ giấy ủy quyền nầy không có dấu và chữ ký của bộ phận công chứng. Mình cho đây là một bản văn không hợp lệ, không giá trị. Đã không giá trị mà Tòa vẫn có lối giải quyết chia hai tài sản như lý do nêu trên. Buồn cười thật !   

  Mình suy nghĩ và thật buồn về những diễn tiến trong vụ kiện của mình, nhưng chỉ biết tâm sự với bạn chứ biết kêu ca ai bây giờ? Mình cảm thấy mệt mỏi và mất tự tin vào cuộc đời còn nhiều vẩn đục. Có lẽ mình sẽ nghỉ một thời gian cho nguôi ngoai để khỏi phải nhắc đi nhắc lại hoài chuyên thưa kiện, nghe lợm giọng quá. Vậy phải tạm biệt bạn rồi. Xin đừng buồn mình nha, Hẹn gặp lại.!

 

                    ( còn tiếp )                                                                                                        

 

                        


NỖI BUỒN TÔI


NỖI BUỒN TÔI

Có một nỗi buồn tôi
Chìm sâu trong tâm thức
Khó ai mà biết được
Cũng chẳng biết làm gì 

Mỗi người ôm riêng tư
Như con sâu trong kén
Tôi yêu em dài ngắn
Là chuyện của riêng tôi

Như hai đường song đôi
Em đi… còn tôi đứng
Nhìn theo, tôi lượm được
Bộn bề là niềm vui

Bên kia đường song đôi
Dấu chân em để lại
Tôi tìm mót nhặt mãi
Làm của cải để đời

Ấy thế cũng tốt thôi
Có buồn vui lẫn lộn
Nỗi buồn tôi vô tận
Nụ cười em vô biên

Nhờ thế tôi có thêm
Những phút giây tình ái
Vốn liếng còn gì nữa
Ngoài nụ cười của em

Hoàng hạc vỗ cánh đêm
Khát khao ngày nắng mới
Nhưng ngày vui ai đợi
Bởi đêm chẳng là ngày

Bên kia quả địa cầu
Mùa thu về êm ả
Tươi vui em cười mãi
Tôi lặng lẽ giấu lòng

Em mặc áo trắng trong (*)
Như hồi còn đi học
Tôi tức thì động bút
Vẽ vội mắt môi thơm

Mùa thu nghe dỗi hờn
Ẩn sâu trong góc khuất
Lạy trời em đừng biết
Tôi yêu em…yêu em…!

TUYỀN LINH

 

(*) Bâng quơ áo trắng

 

Wednesday, November 10, 2021

LỜI RU MUỘN MẰN


LỜI RU MUỘN MẰN

 

Anh vay em một chút tình

Vá vào hồn mộng rách mềm bấy lâu

Đường kim mối chỉ luồn khâu

Nhẹ tay em nhé để sầu nằm yên!

 

Bốn mươi năm chẳng thể quên

Từng ngày giông bão, từng đêm lệ thầm

Oằn vai gánh cuộc trăm năm

Tháng ngày dầu dãi tím bầm nợ duyên

 

Chút tình vay mượn của em

Anh làm vốn liếng thay duyên phận mình

Mượn luôn em mớ chân tình

Ướp vào tâm não để dành mai sau

 

Đã qua một cuộc bể dâu

Thu vàng lá đổ chìm sâu giấc tình

Trăm năm nghĩ lại… giật mình!

May mà vay được chút tình ca dao

 

Vốn lời anh sẽ gởi trao

Trong trang cổ tích đượm màu thiên thu

Sảy sàng sạch trọi phù du

Trả em một chút lời ru muộn mằn ! ?

 

TUYỀN LINH


Tuesday, November 9, 2021

TRĂNG... ( pb2 )


 

 

                   Trước hết, tôi xin chân thành cám ơn quý độc giả đã đọc, nghe và đồng cảm tác phẩm TRĂNG của tôi qua Thơ và Nhạc.

 Bài thơ TRĂNG được ra đời từ một cuộc tình đầy ngang trái nên tôi rất tâm đắc. Chính những trạng thái tâm hồn lung linh đó đã thôi thúc tôi chuyển thành Nhạc với hai phiên bản 1 & 2. Phiên bản 1 do ca sĩ Lệ Tuyền trình bày và phiên bản 2 được danh ca  Tâm Thư chuyển tải. Mỗi người đều mang một phong cách diễn đạt khác nhau, nhưng suy cho cùng, chung quy vẫn là:

Trăng càng sáng, trời càng hư huyễn

Người đang còn, người thực hay hư?

 Thân mời quý độc giả thưởng thức một lần nữa nhạc phẩm TRĂNG… phiên bản 2 với giọng ca Tâm Thư.

Xin cám ơn !

 

TRĂNG pb2 Tâm Thư

Sunday, November 7, 2021

Ở ĐÂU CÁI CHẾT ĐƯỢC THA?


Ở ĐÂU

CÁI CHẾT ĐƯỢC THA?

 

Ba tháng không ra khỏi nhà

Sợ chết, trốn con Covid

Không chết, lại nghe mệt mệt…

Cái gì cũng thiếu tùm la

 

Nghĩ cùng, cái chết đâu tha

Không làm, ra đâu hạt gạo?

Sợ chết vì con Covid

Lại chết vì đói tới nơi

 

Âý thế, mới biết ông trời

Bày ra lắm trò đen đỏ

Đỏ đen rập rình trước ngõ

Lớ quớ bị gõ F không

 

Thôi thì ráng đợi mưa giông

Ra đồng kiếm cua kiếm tép

Cứ thế quẩn quanh trong bếp

Củ khoai củ sắn qua ngày

 

Nhưng mà, nghĩ thương lắm thay!

Nơi kia Sài Gòn phố hội

Mưa giông chỉ tổ bị lội

Bì bõm… tôm tép có đâu?

 

Có chăng là nước cống cầu

Xả ra nghe mùi ngai ngái

Khẩu trang xem chừng quá tải

Tránh hoài… tránh mãi… ngoại xâm?

 

Cái chết lại cứ lăm lăm…

Le hoài ngọn liềm lưỡi hái

Bút viết tôi sao dừng lại

Một khi cái chết chưa tha?

TUYỀN LINH

07.11.2021

 

Monday, November 1, 2021

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT


 

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

                                                     Tuyền Linh

TẬP I – Trò Đời Và Công Lý

Phần 7

12.5.2020 – Đúng 18h30 chiều, xe đã tới Đơn Dương, xe ngừng bánh ngay trước nhà nghỉ Kim Hoàng mà mình đã đăng ký từ ngày hôm qua. Nhà nghỉ Kim Hoàng thuộc địa phận Châu Sơn, nằm cạnh Nhà Thờ Châu Sơn.  Mùa nầy mà sao mới 18h30 chiều trời đã tối om, đèn đường bật sáng từng góc phố. Mình khệ nệ 3 túi xách và lê bước một cách mệt mỏi vào nhà nghỉ. Cô tiếp tân vồn vả chào đón mình và hướng dẫn mình để giao phòng. Mình không quên xin cô ta cho mình một bình thủy nước sôi để pha cà phê uống đêm. Đó là thói quen của mình khi thức giấc giữa khuya. Mình vất đồ đạc lung tung trên giường và nằm thừ ra không buồn tắm rửa. Tự nhiên mình có cảm giác nhớ nhà. Có lẽ do mình quyết định đi chuyến nầy thời gian hơi lâu nên dẫn đến trạng thái nầy chăng? Mình cũng không biết nữa. Chỉ có điều mình cảm thấy lẻ loi và cô đơn quá. Bỗng có tiếng gõ cửa…thì ra là cô tiếp tân đem bình thủy nước nóng đến cho mình. Mình cám ơn và từ từ khép cửa, như khép lại một khoảnh khắc buồn.

13.5.2020 – Mình giật mình thức giấc lúc 4h15, cố gắng ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ được. Không hiểu do tâm tư mình rối rắm hay do khí trời ở đây lạnh quá, nhất là những thời điểm về sáng như hôm nay. Ngày xưa ở đây, mình rất quen với khí hậu này, nhưng bây giờ lại cảm thấy khó chịu. Thật khó chịu! May mà mình mang theo đầy đủ đồ ấm, không thì nguy to. Mình vội pha ly cà phê để nhâm nhi cho ấm bụng. Cùng với ly cà phê, những chuỗi suy tư về cuộc sống cứ theo đó kéo dài cho đến khi trời sáng lúc nào mình không hay. Nghe những âm thanh hỗn tạp trước đường phố phòng trọ, mình biết là trời đã sáng lắm rồi, mình liền đánh răng rửa mặt để chuẩn bị đi ăn sáng.

 Thức ăn ở đây tương đối rẻ, một tô bún riêu giò to đùng chỉ với giá 25 ngàn đồng. Ăn no cứng. Ăn xong, mình gọi xe ôm chở mình đi đến UBND Thị Trấn Dran để công chứng những giấy tờ cần thiết bổ sung cho hồ sơ đơn kiện. Còn hơi sớm, chưa ai làm việc, mình ghé quán cà phê Tân Trang, đối diện UBND Thị Trấn Dran để uống cà phê đặng giết thời gian. Mình gặp nhiều người quen, chào hỏi qua loa cho xong chuyện, rồi thôi. Nhà cũ của mình cũng nằm đối diện với UBND TT Dran, nhưng hơi chếch một chút. Mính nhìn thoáng qua trên lầu, thấy cửa sổ phòng mình vẫn đóng im ỉm. Một cảm giác thật lạ, thật buồn đi luồng vào hơi thở, rồi đi thẳng vào tim. Bỗng dưng nước mắt mình rớm chảy.

 Văn phòng công chứng dường như đã mở cửa làm việc, mình vội trả tiền cà phê và qua đường, đi thẳng tới cửa làm việc của nhân viên phụ trách. Mình làm thủ tục công chứng bản sao Giấy Kết Hôn, xin trích lục Giấy Khai Tử của bà vợ Cao Thị Lan. Nhân viên phụ trách hẹn mình sau một giờ tới nhận giấy tờ. Đúng 10h00 trong ngày, mình đến và đã nhận đủ giấy tờ như ý. Mình quay về phòng trọ tắm rửa và chờ giờ đi ăn cơm trưa.

 Mình ra khỏi phòng lúc 11h30, khí hậu nơi đây khá mát, giữa trưa mà chỉ có 25 độ C, thật lý tưởng. Mình thẳng đến quán cơm bà Bi, nằm trước mặt chợ Lạc Nghiệp, nơi khi xưa mình thường ăn mỗi ngày. Quán nầy tương đối sạch sẽ, đồ ăn ngon, giá cũng phải chăng. Cách bao nhiêu năm mình mới ghé lại quán, các cháu bưng bê tiếp khách cứ nhìn nhìn, ý như muốn hỏi mình điều gì nhưng ngại nói. Mình hiểu ý và chỉ biết nhìn chúng, rồi cười xởi lởi. Đồ ăn được bưng lên, đĩa cơm gà ta và chén canh mồng tơi cùng ly cam vắt. Mình nhìn quanh kiếm chỗ để chiếc cặp da đựng hồ sơ Tòa án. Mình đặt nó trên chiếc ghế trống bên cạnh và không quên buộc sợi dây từ quai xách của cặp da vào đai nịt quần của mình. Ai mà thấy động tác nầy của mình chắc bật cười, cả mình cũng thấy rất ngộ, nữa là ai? Bạn à, mình có tánh hay quên nên làm thế cho chắc. Lỡ đứng lên mà quên thì có sợi dây nhắc nhở mình.Hi hi…! Hình như bạn cũng đang cười mình thì phải? Bạn thông cảm, giấy tờ mình đựng trong cặp rất quan trọng, lỡ mất thì mọi việc thưa kiện xem như thua trắng.

14.5.2020 – Mình thức giấc lúc 3h45 sáng, không sao ngủ lại được, nên lò mò pha ly cà phê ngồi uống và suy nghĩ chuyện đời. Trong lúc đầu óc đang miên man đủ chuyện thì bỗng một tiếng động nhỏ chỗ cửa phòng ra vào làm mình giật nảy người. Mình vội nhìn lên thì thấy tay nắm cửa phòng mình có ai đó bên ngoài xoay nhẹ. Mình la lớn:” Ai đó!?”, tức thì tay nắm được trả lại vị trí cũ, và hình như có tiếng chân bước đi rất nhẹ bên ngoài. Mình nghĩ, chắc có tay đạo chích nào đây. Giữa khuya như thế nấy làm gì có ai đàng hoàng lương thiện mà đi lang thang. Nhà nghỉ Kim Hoàng nằm cạnh Nhà Thờ Châu Sơn, giữa khu đất hơi hẻo lánh, nơi thưa dân cư. Mình liền quyết định ngay, ngày mai mình sẽ trả phòng và sẽ di chuyển đến một Nhà Nghỉ khác cho được an toàn.

15.5.2020  Sáng nay mình báo cho cô tiếp tân biết là mình sẽ trả phòng, mình mời cô vào kiểm tra phòng trước khi giao thẻ CMND lại cho mình. Mình vẫn không đá động gì đến chuyện tối hồi hôm, vì mình nghĩ sẽ không giúp được gì cho cô ta. Mọi việc đã như vậy là như vậy thôi.

 Sau khi trả phòng, mình gọi xe ôm di chuyển thẳng đến Nhà Nghỉ Bảo Duy, nhà nghỉ nầy tọa lạc tại thôn Lạc Quảng thuộc địa phận thị trấn Dran. Nơi đây có vẻ an toàn hơn vì là khu dân cư đông đúc. Mình tương đối an tâm.

Hôm qua luật sư N. có phone cho mình và hẹn gặp mình hôm nay vào lúc 14h00 tại văn phòng luật sư. Đúng 13h00, mình gọi xe ôm đưa mình lên Thị Trấn Thạnh Mỹ, nơi luật sư sẽ đợi mình ở văn phòng. Xe chạy 30 phút thì đến nơi, mình thấy còn quá sớm so với giờ hẹn nên tấp vào quán cà phê gần đó ngồi giải khát. Mình uống chút nước cam vắt cho đỡ mệt và ngồi nghe nhạc - đợi…

 Đúng 14h00, mình đẩy cửa vào phòng luật sư. Mình thấy ông ta đang bận tiếp khách. Mình nhìn ông và nhoẽn miệng cười chào,cùng lúc, ông ta cũng chào lại mình. Tức thì, hai nhân viên phụ việc kéo ghế mời mình ngồi. Ông xin lỗi và xin mình đợi ông một chút. Vâng, không sao luật sư – mình trả lời. Khoảng 15 phút sau, người khách dừng chuyện và ra về. Mình quay sang ngồi chỗ ghế người khách. Luật sư vội đứng lên bắt tay mình kèm theo nụ cười niềm nở. Ông ta hỏi thăm qua loa về sức khỏe của mình, mình cũng qua loa trả lời trước khi đi vào trọng tâm câu chuyện.

 Mình lục trong cặp ra, lấy tất cả những giấy tờ cần thiết mà mình đã công chứng hôm qua tại UBND Thị Trấn Dran như Giấy Uỷ Quyền, bản sao Giấy Hôn Thú, bản Trích Lục Giấy Khai Tử của bà vợ Cao Thị Lan giao hết cho luật sư. Ông ta nhận và xếp vào cặp hồ sơ một cách cẩn trọng. Mình thấy sau lưng mình vẫn còn một người khách đang chờ đợi để tiếp xúc với luật sư. Như vậy phần việc mình đã xong, không còn gì cần trao đổi thêm, mình xin phép bắt tay luật sư và ra về.

16.5.2920 – Xong hết mọi thủ tục giấy tờ cần thiết, mình định ngày nay lên xe về lại nhà, nhưng cảm thấy người còn uể oải quá nên quyết định ở lại một hôm nữa nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Đoạn đường từ đây về nhà mình trên 400 km là cả một thách thức đối với sức khỏe của mình chứ không giỡn chơi đâu. Cũng do sức khỏe hiện tại của mình nên rất nhiều lần mình có ý định rút lui trong cuộc hành trình tìm kiếm công lý nầy. Mỗi lần thân xác mình bị hành hạ, mình muốn vất bỏ tất cả.

17.5.2020 – Mình về đến Sài Gòn lúc 19h 10 tối, người thấm mệt. Mình tắm rửa xong thì cũng vừa lúc nhà con gái dọn cơm lên. Mình ngán quá, không muốn ăn cơm. Thằng con rễ vội chạy đi mua tô hủ tiếu có chút nước để dễ nuốt cho mình tạm qua bữa. Ăn xong, mình chỉ ngồi uông nước trà và nói chuyện với vợ chồng con gái đâu được 20 phút thì mình đi ngủ.

18.5.2020 – Giật mình tỉnh dậy lúc 4h00 sáng, không ngủ lại được, mình làm thủ tục răng miệng xong thì pha ly cà phê ngồi nhâm nhi như thường lệ. Tới 6h30, thằng con rễ mua về cho mình tô hủ tiếu giò heo, sáng nay thì mình ăn cảm thấy ngon miệng. Tinh thần phấn chấn đôi chút. Đến 8h00, mình gọi xe Grab chở mình đến hảng xe Kim Hoàng, số 260 đường Trần Phú quận 5. Mình đã đặt vé sẵn từ hôm qua nên khi vào phòng vé, chỉ cần nói số điện thoại đúng là cô bán vé giao vé cho mình ngay. Mình ngồi đợi một lát thì lên xe và đúng 9h00 là xe khởi hành.

 Xe về đến Vũng Liêm đúng 13h05 trưa, mình xuống xe và gọi xe ôm chạy thẳng về nhà, bỏ lại sau lưng những nhọc nhằn suốt gần một tuần nổi trôi tại các nhà nghỉ.

20.5.2020 – Mình suy nghĩ và cân nhắc suốt cả ngày hôm qua, và sáng nay bỗng mình quyết định thật nhanh, gần như tia chớp. Đứng trước cửa Nhà Bưu Điện, mình bấm điện thoại nhắn tin cho phía bên bị kiện, vợ chồng H Q T và C T T Tr, nguyên văn  như sau: Bác đã chính thức rút đơn khởi kiện vào ngày 20 tháng 5 năm 2020 – tính theo dấu Bưu Điện. Không hiểu sao mình lại nôn nóng nhắn tin như vậy trong khi mình vẫn còn cầm tờ đơn trên tay. Mình chờ đợi phía bên kia trả lời. Một giây…một phút…mười phút trôi qua vẫn không có động tĩnh gì. Mình thất vọng. Lại một lần nữa, mình quyết định nhanh – không gởi Đơn Rút Lui Khởi Kiện nữa. Mình cho là mọi chuyện CÓ, KHÔNG – KHÔNG, CÓ trong vấn đề nầy rõ ràng là một định mệnh. Mình phải chấp nhận thôi. Mình chỉ cần một tiếng “ cám ơn “ của bên bị kiện sau tin nhắn của mình, là đơn rút lui của mình đã nằm gọn trong nhà Bưu Điện và chờ giờ chuyển phát. Lúc ấy tình hình sẽ xoay chuyển 360 độ. Mình rời Bưu Điện về nhà mà lòng không biết nên buồn hay vui. Tờ đơn vẫn còn nằm trên tay như một nhân chứng sự đời.

 Một đổi sau khi ở Bưu Điện về, hay nói đúng hơn là sau tin nhắn cho bên bị kiện, lập tức, mình nhận được điện thoại của luật sư N. với giọng điệu bất bình: “ Sao chú rút đơn khởi kiện mà không trao đổi gì với con? Bên kia có thương lượng với chú cũng phải danh chính ngôn thuận trước Tòa thì mới có giá trị chú à!” Mình hiểu ý luật sư N. phiền trách mình, mình vội trả lời ngay:” Chú hứa danh dự với luật sư, chú chưa hề đi đêm với bên bị kiện, và chú cũng chưa gởi đơn rút Đơn Khởi Kiện. Chú mới có ý đó thôi, vì chú quá mệt mỏi khi theo đuổi vụ việc nầy. Thú thật với luật sư, sức khỏe chú không đảm bảo phải đi tới đi lui dài ngày như vậy.” Luật sư N. trả lời:” Thì con đã nói với chú rồi, khi con đã lãnh trách nhiệm ủy quyền của chú, chú không phải đi đâu cả, con sẽ thay mặt chú được toàn quyền tham gia tố tụng trước phiên Tòa. Chú cứ yên tâm. Vậy nhé chú! “

 Sau khi trao đổi với luật sư N. mình cứ suy nghĩ hoài, những thắc mắc của mình, mình không tự giải đáp được. Tại sao tin nhắn của mình được “búng” ra một cách nhanh chóng như vậy? Chúng không cần cám ơn mình, vì chúng có thế lực đỡ đầu mạnh mẽ chăng? Thì cứ tạm cho như vậy đi, nhưng thuật đắc nhân tâm giữa phép lịch sự và tình giao hảo, chúng để đâu? Ở đây, nếu tính cả lý tính thì chúng cũng quá đần độn. Cám ơn và giao hảo với mình để mình rút đơn, chúng tốn bao nhiêu? Còn chạy lo thế lực đỡ đầu, chúng tốn bao nhiêu? Điều nầy chắc ai cũng biết đáp số, phải không bạn?

21.5.2020 – Hình như bên bị kiện quá tự tin khi đã dựa được vào một thế lực nào đó đỡ đầu, nên  họ vẫn ngang nhiên tiếp tục xây dựng thêm phần sau căn nhà cũ của mình, mặc dù họ biết mình đã khởi kiện và Tòa án đang trong tình trạng giải quyết. Do vậy, nên hôm nay mình cũng đã gởi đơn đến Uỷ Ban Nhân Dân huyện Đơn Dương, Chi Nhánh Văn Phòng Đăng Ký Đất Đai huyện Đơn Dương, Uỷ Ban Nhân Dân Thị Trấn Dran huyện Đơn Dương, đề nghị xin các cơ quan thẩm quyền đình chỉ mọi hình thức xây cất trên đất đang trong tình trạng tranh chấp và Tòa án đang giải quyết. Mình thấy tình hình có phần khó khăn, dù về lý thì mình có đầy đủ chứng cứ hơn bên bị kiện. Tuy nhiên, còn nhiều khía cạnh khác có tính bùa phép có thể làm thay đổi cục diện mà mình không thể lường trước được.

                   ( còn tiếp )