TIỀN KIẾP






Bắc thang lên hỏi ông trời
Yêu nhau kiếp trước, xuống đời được yêu?



Trầm Tích và… những khoảnh khắc ĐIÊN…!




Hình minh họa


NHỚ…

Sao tôi vẫn là Tôi
Người sinh lầm thế kỷ
Yêu em tôi giấu kỷ
Trong óc và trong tim

Mỗi ngày mặt trời lên
Y rằng tôi lại nhớ
Nhớ hàm răng em hở
Lộ hai chấm ngọc ngà

Ôi, tôi yêu thiết tha
Yêu em sao kể xiết
Yêu mày ngài mắt biếc
Yêu giọng nói chim ca

Mỗi tuần em đi xa
Hồn tôi thao thức mãi
Một tuần…một tuần nữa…
Vẫn chưa thấy em về

Lòng tôi nghe tái tê
Mùa về mưa đổ hạt
Ôm nỗi sầu ngơ ngác
Vọng mắt chân trời xa

Hỡi em yêu phương xa
Có nghe mùa thu khóc?
Trở giấc đêm trằn trọc
Nghe buồn nhớ chơi vơi…!

Trầm Tích
2019



MƯA NỬA ĐÊM

Trở mình thức giấc nửa đêm
Mưa rơi tí tách bên thềm - mưa rơi…
Mưa khơi tâm trạng rối bời
Yêu em, nghịch cảnh biết đời nào vui !

Con tim không tuổi – ôi thôi !
Ngày ngày mong ngóng chờ trông được gì?
Tình đi lặng lẽ tình đi
Tránh sao được nỗi phân kỳ tháng năm

Thôi về góc khuất yên nằm
Đếm mưa từng giọt…biết tâm yên bình?
Mai trời nếu hửng bình mình
Ai về dám kể chuyện tình với ai?

Hay là sáng nắng chiều mưa
Quẩn quanh mãi nỗi yêu ai giấu hoài
Vẫn em, trâm giắt lược cài
Vẫn khuôn dạ nguyệt trang đài tôi yêu

Nửa đêm mưa mãi…mưa nhiều…
Mưa qua bên nớ? mưa về bên ni
Thần giao cách cảm đôi khi
Nối Tôi, Em lại thầm thì giấc đêm

Trầm Tích
2019







THẦM LẶNG

Tôi vẫn đó, ngồi im lìm góc khuất
Lặng nhìn em, nhìn dòng chảy thơ tình
Bao nẻo đời khép kín những khúc quanh
Em đâu thấy dấu chân ai thầm lặng


Dấu chân in dưới trời mưa trời nắng
Nghìn ngã tình vẫn dẫn lối về em
Giữa cuộc đời một đơn phận trớ trêu
Gần gang tấc hóa nghìn trùng xa cách

Em vẫn đó, tôi thấy hoài…tôi gặp
Trong giấc mơ…cả hiện thực giữa đời
Nhưng biết làm gì để có được em
Có được Chiều Vĩnh Long lung linh nắng

Tiếng nói em làm lòng tôi thắt quặn
Mỗi một từ - một chữ - một mũi kim
Và…ngày nầy cho đến một ngày kia
Hồn tôi bỗng lặng chìm trong trầm tích

Hồn nằm yên dưới vô liêu tịch mịch
Ngẫm cuộc tình thầm lặng xót xa mình
Em vẫn vô tư trong tuổi dậy bình minh
Ngàn năm sau chắc gì em biết được !

Ai đã yêu em, yêu trong tâm tưởng
Hồn lênh đênh, thuyền cứ thế lênh đênh
Chở phận đời giữa trời bể mông mênh
Và thẳng tiến chẳng cần gì định hướng

Trái tim tôi hình như không chịu được
Mỗi chiều tà, tay không có trong tay
Đành quay về với góc khuất tù đày
Nghe từng giọt nhớ… ngày đi đêm đến

Hỡi tình yêu, hỡi tình yêu câm nín !
Sao mà nghe rưng rức tuổi hôn hoàng
Cả đất trời dường như cũng đi hoang
Chỉ còn lại mình tôi trong góc khuất

Ôi nỗi lòng, ôi nỗi lòng…! Ai biết….?

Trầm Tích
26.10.19



THỨC DẬY

Sáng nay tôi thức dậy
Thấy Tôi không phải Tôi
Hồn, theo mây bay lượn
Xác, rệu rã… ôi thôi !

Mọi người ai cũng biết
Yêu là mầm khổ đau
Chỉ tôi là không biết
Nên lụy tình mất rồi

Cuộc tình nơi tiền kiếp
Kèm theo những trái ngang
Nên khổ đau theo mãi
Tìm đâu chốn Địa Đàng?

Sáng nay tôi thức dậy
Thấy Tôi không phải Tôi
Chim ngoài vườn vẫn hót
Sao tôi lại ngậm ngùi…! ?

Trầm Tích
27.10.19





Ai Người Tri Âm

     

Sầu nầy, ai hiểu được ta ?
Sầu trong giấc ngủ, sầu ra sân vườn
Sầu ươm giọt lệ thành sương
Nửa đêm thức giấc…đẫm vườn chiêm bao

Hồn ta chết giữa mùa Xuân
Cô đơn vệt nắng cuối đường hoàng hôn
Em ngồi xõa tóc lặng buồn
Chút hương còn đọng bên lòng ta đây

Bên em, còn có sầu nầy?
Bên ta, chỉ với cỏ cây thầm thì
Ai người tri kỷ tri âm ?
Ai người sáng ngóng chiều trông hỡi Người !

Nhớ ơi, sao nhớ lạ đời !
Giấc mơ sảng sốt chơi vơi lịm hồn
Nghe tình như ngọt môi hôn
Mà sao lịm chết giữa vùng khói sương

Thương cho mười ngón tay buồn
Rụng trên phím trắng, lạc nguồn âm giai
Chừ đây sầu có chia hai
Em ơi, bên ấy đêm dài không em ?

Trầm Tích
2019






VỆT TÌNH

Sống…giấu trong lòng
trong tim, trong óc, trong dòng đời trôi…
đêm đêm dỗ giấc ngậm ngùi
đu đưa huyễn mộng…đổi buồn làm vui
Tình trường nghiệt ngã, ôi thôi !
một nụ cười, đủ xiêu đời thân đơn

Hỡi người tình nhỏ…tình ơi…!
gía như vay được tiếng cười
ta ru nỗi nhớ cho Thu cựa mình
Thu đi…Thu đến thắp lên

nỗi sầu hoang mạc, nỗi tình lịm câm

Con tim chẳng thể yên nằm

con tim không tuổi lặng thầm đơn phương



Tóc người thơm tựa hơi sương

mộng lòng thao thức đẫm vườn chiêm bao

Mắt nai, môi thắm, má đào

đưa ta vào cõi xa nào hồng hoang…!

Người cười ngát nụ hoàng lan

bão giông cuộc lữ vô cùng hồn ta



Mai đây về tận cõi xa

con tim không tuổi thắp hàng nến thương

vẫn là môi thắm má hường

vẫn khuôn dạ nguyệt, tơ vương đượm sầu



Chết…biết phải giấu đâu?

Vệt tình trầm tích huyệt sâu mộ phần

Vẫy tay tận tuyệt trăm năm…!



Trầm Tích

2019





















CHIỀU

Ngồi nghe bìm bịp gọi tình
Chiều đi chầm chậm Vũng Liêm thật buồn
Sắc trời chờ chực mưa tuôn
Nghe trong sâu thẳm vạn nguồn nhớ nhung
Ngoài hiên con nhện giăng buông
Lưới trời hay lưới tình nhân nhập nhòe…?
Dõi nhìn về phía trời kia
Gởi trăm nỗi nhớ đầm đìa giọt châu
Chiều về nghe nặng tình nhau
Thương con bìm bịp vì đâu lạc tình...!

Trầm Tích
29.10.19







                  29.10.2019

Em !

Thầy xin phép được xưng hô với Em như vậy, vì Thầy đã quen với cung cách nầy khi còn dạy học trò cấp 3. Thường thì các trò cũng hay xưng em với Thầy như thế. Em hãy xưng hô với Thầy như vậy nhé, Thầy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi đối thoại với Em.  
Thỉnh thoảng, nếu còn nhớ đến Thầy thì hãy vào TIỀN KIẾP xem cho vui – nơi đó Thầy sẽ trải hết lòng mình cho đến khi nhắm mắt. Như vậy, chắc mơ ước của Thầy sẽ không thành hiện thực được rồi, dù là ước mơ nhỏ nhoi, bình dị. Từ lâu lắm rồi, Thầy vẫn mong ước tìm được cho mình một tri âm tri kỷ. Những người không hiểu thấu đáo, khi nghe đến danh từ nầy luôn hình thành trong đầu một hình tượng không mấy đẹp, vẩn đục. Thực chất thì không phải vậy. Tình tri âm tri kỷ như Bá Nha và Tử Kỳ thật cao đẹp và trong sáng, long lanh còn hơn pha lê. Nó không phải là tình nhân, cũng không phải tình vợ chồng, chẳng qua chỉ là một tình bạn, nhưng là một tình bạn trong suốt, cao thâm. Người nầy vừa hé môi thì người kia đã hiểu, như em đã từng hỏi Thầy đang nghĩ gì trong một buổi sáng cùng nhau ngồi uống cà phê ngày 27.10.2019 vậy.
Nói về tình bạn giữa Thầy và Em, Thầy mong ước được phần nào như vậy -  của một tri âm tri kỷ. Em là người hiểu thấu những sâu lắng trong Thơ và Nhạc của Thầy, rất quý hiếm, Thầy rất trang trọng. Em là người yêu văn chương, yêu thơ ca, chắc em cũng quý trọng như Thầy?
  Vài dòng tâm tình gởi đến Em, cầu mong Em luôn vui khỏe, đạt được mục đích mà mình mong muốn.

Thầy,
Trầm Tích





Mưa khuya Vũng Liêm

Giật mình… giấc mộng dở dang
Cơn mưa chợt đến ngập tràn tâm tư
Giọt mưa ru điệu sầu dư
Rót vào hồn mộng nghe như giọt đàn

Hôm qua tôi viết dở dang
Nhạc “ Yêu Người “,  tính…tình tang…tang tình…
Cung thương réo rắt dịu êm
Giọt mưa đêm, đã sũng mềm lòng tôi

Mộng nào là giấc phù du?
Mộng nào là những ngọt bùi người ơi !
Cho tôi có chút cầm hơi
Giữa thanh thiên, vì cuộc chơi chưa tàn

Mai sau chim đã biệt ngàn
Vẫn còn chiêm chiếp âm vàng cung thương
Níu nhau sợi nhớ vô thường
Sợi thương cột lại sáng đường tìm nhau

Mặc cho dâu bể, bể dâu
Cùng nhau lặn ngụp, luân hồi kết duyên?
Khuya nay nghe tiếng mưa đêm
Phải chăng cung bậc Vũng Liêm người về

Đêm trầm dế rúc tỉ tê
Lao xao khóm trúc não nề lời ai…!

Trầm Tích






chiều Vũng Liêm

chừ, mây không ở trên cao
chừ, chiều xuống thấp ửng bao ráng hồng
nỗi tình nằm giữa thinh không
lửng lơ cái nhớ, buồn trông cái còn

người đi bỏ lại bến sông
bỏ luôn con rạch nước ròng nước lên
u tình cứ mãi lênh đênh
bập bềnh sóng nước soi tìm dáng xưa

chiều về giọt nắng lưa thưa
giọt buồn rơi rụng chưa vừa nỗi mong
ngoài hiên con nhện se lòng
mắc giăng những sợi ngóng trông võ vàng

nắng chiều rọi xuống đường làng
rọi lên những dấu chân mang người về
người đi bỏ lại xóm quê
để hương người quyện tứ bề hoàng hôn

tôi đi góp ủ vào hồn
ươm trong góc khuất mong còn mai sau
thời gian dù có phai màu
hương người vẫn mãi trước sau hương người

ngồi nghe tâm trạng đầy vơi
ngồi nhìn chiều xuống từ từ Vũng Liêm
chiều quê ai nhớ ai quên
thương con sáo nhỏ vút bên góc trời

Tr
ầm Tích





08.11.2019


NGẬM NGÙI HOÀNG HÔN

Dỗ lòng đừng nhớ, hãy quên
Để cho câu chuyện “ thần tiên “ trường tồn
Thế mà cứ mỗi hoàng hôn
Trong tôi xuất hiện chút buồn đâu đâu

Con tim cứ lại bắc cầu
Con tim không tuổi ẩn sâu góc nào?
Mà nghe lòng mãi nao nao
Đợi trông…trông đợi… mong sao người về

Rồi thì ngày lại lê thê
Góc chiều hơ hoác lạnh tê điếng hồn
Nghiêng mình vốc bóng hoàng hôn
Nơi tôi trót lỡ ương chôn hạt tình

Chiều nay mưa rớt Vũng Liêm
Nũng ung hồn mộng nhão nhêm đất tình
Hạt mầm có nhú nhô lên?
Cho tôi bớt chút lênh đênh nhập nhằng

Ngồi đây cầm nửa cuộc tình
Ngáo ngơ quay quắt giữa điêu linh đời
Người mang đi hết nụ cười
Của tôi về tận cuối trời Vĩnh Long

Lối về dấu ước mù tăm
Mưa chiều xóa mất dấu chân người về
Ngồi nhìn từng giọt nhiêu khê
Cứ rơi…rơi mãi…tứ bề hồn tôi

Cố quên, lại nhớ…ngậm ngùi…!

Tr
ầm Tích







16.11.2019


NỤ HỒNG

Em xinh - một đóa hồng nhung
Nụ tình chúm chím lẫy lừng dung nhan
Khiến ta mơ chuyện đá vàng
Dù là cổ tích “ truyện ngàn lẻ đêm “

Ngủ say trên mắt môi em
Ta không hoang tưởng, nhưng quên lối về
Mây bay tóc rũ vai kề
Ta nghe có tiếng tỉ tê bên lòng

Với ta, chẳng có sắc không
Em là vạn đại giữa dòng thời gian
Tình ta trầm tích dòng sâu
Yêu em, ta biết sẽ đau…xin đành !

Ta mua một chút mong manh
Đem về nuôi dưỡng cuộc tình cuồng phong
Dẫu cho nước lớn nước ròng
Thuyền ta vẫn cứ lướt dòng cuồng lưu

Mai sau người có xa người
Ta về thắp nến khóc cười với trăng
Trước, sau còn giữ vẹn nguyên
Tình ta vẫn đó, lời nguyền vẫn đây

Yêu em nhất… phút giây nầy !

Trầm Tích







GÓC HOÀNG HÔN

Anh đứng đây
ôm trọn khối thinh không
giữa trời khuya trăng tàn 17
Tối hôm nay, sao nghe lòng đau đáu
Loáng thoáng hoài một hình bóng mờ xa

Trưa chủ nhật em đi
Có mang theo những chuyện đã qua?
mang cả niềm vui nỗi nhớ
mang theo ly cà phê đắng cay ngọt lợ
mang ánh mắt soi tìm điều nghịch lý tình anh?

Biết thế nào để trả lời em
vì con tim muôn đời đâu có tuổi
Cũng chính con tim bắt anh lặn lội
mãi đến bây giờ mới gặp được em
Nhưng rồi bão tố lại vây quanh
như khuya nay đây, đang trong cơn nhớ...
cơn nhớ cứ mạnh lên, mạnh hơn cơn lốc xoáy
hành hạ thân anh, hồn phách lạc hồn

Tình yêu nào mà lên được lịch tháng, lịch tuần
nên nỗi nhớ cứ chợt đi, rồi chợt đến
Nỗi nhớ đơn phương lại càng đỉnh điểm
như giờ nầy đây, anh đang quay quắt…quắt quay…!

Tình yêu đơn phương có tội không em?
Mong em trả lời cho anh được biết
Nếu có tội, thì anh xin câm nín
Mặc cho ngọn lửa tình thiêu đốt tim gan mình

Xin chúc em vui… với tuổi dậy bình minh
Góc hoàng hôn kia bóng anh dần lịm tắt…!

Trầm Tích
17.11.19






LÊNH ĐÊNH THEO NGƯỜI

Nâng niu giùm gót sen hồng
Ở đây tôi thấy mênh mông nỗi niềm
Vũng Liêm sớm sớm…chiều chiều…
Người đi, tôi gói đìu hiu vào hồn

Chiều nay không có mưa tuôn
Mơ màng nghe chạm… tay đan tay người
Lá rơi khiến bút nghẹn lời
Vĩnh Long người có thấy trời vương vương ?

Người đi bỏ lại trầm hương
Vào hồn tôi lắm nỗi thương nỗi chờ
Vũng Liêm vàng những bơ vơ
Vĩnh Long người có lượn lờ phố đêm ?

Người về bên ấy có quên ?
Hồn tôi cứ mãi lênh đênh… theo người !

Trầm Tích
24.11.19



27.11.2019







LẶM TÌNH

Dù vẫn biết rồi sẽ không lối thoát
Bước chân đi vào ngõ cụt cuối trời
Thuyền lắc lư buồm căng không định hướng
Sao tim luôn thầm ứa lệ…tình ơi !

Anh không khóc. Ô hay! Anh đâu khóc !
Chắc tại vì cơn gió chướng qua đây
Đưa chút hương mắt môi em đọng lại
Thổi vào anh chút cay đắng vơi đầy

Thời gian đi kéo vệt dài nỗi nhớ
Hằn trong tim, trong óc những nỗi niềm
Đêm hiu quạnh tiếng côn trùng rên rỉ
Phải chăng đời đang dạo khúc cô miên

Biết ngày nào cho tim anh tỉnh giấc
Mắt môi nào thôi hành xác anh đây
Sao vẫn mãi mùa thu vàng lá rụng
Cho hồn anh thao thức gọi heo may

Phím đàn lạc mười ngón gầy lướt phím
Nước mắt rơi từng giọt nhớ giọt thương
Em có biết cung bậc nào khỏa lấp
Xin cho anh chút yên ả tình trường ! ?

Rồi ngày mai.. và ngày kia tiếp nữa…
Em lửng lơ vòng quỷ đạo đời anh?
Chừng đến lúc hồn thóp thoi…thoi thóp
Em có về vun đắp huyệt mộ tình?

Trầm Tích





VỌNG TRI ÂM

Khi ngón phím lượn lờ lên cung bậc
Là khi tình trầm ẩn nhịp rơi rơi
Em có biết thời khắc nầy ta nhớ ?
Ai bên ta tri âm những rụng rời…! ?

Ta lẻ loi lời vô ngôn âm sắc
Gía có em đồng cảm chuỗi thanh âm
Vui biết mấy…hạnh phúc ta biết mấy…!
Dù phím tơ đang cung bậc khóc thầm

Mưa sa mãi mười ngón gầy lướt phím
Thanh âm buồn tan loãng vào hư không
Giữa tịch nhiên, ước gì em xuất hiện
Hứng giùm ta giọt trầm lắng hoàng hôn

Em vẫn đó, ta vẫn đây, nghìn trùng cách
Biết bao giờ hòa quyện khúc tương giao !
Rưng rức mãi tơ chùng đàn phím lạc
Ôi, cớ sao nước mắt cứ dâng trào…!

Trầm Tích
01.12.19




LỜI CỦA MÙA ĐÔNG

Hình như em về Cố Quận
Khi đông vừa ngấp nghé sang
Hàng cây phất phơ gió chướng
Tình anh có bị lỡ làng?

Yêu em từ thu vàng lá
Nỗi niềm theo gió heo may
Mắt tình ngóng trông đông lại
Giấc mơ tình lỡ tù đày

Trao em tình yêu bất tận
Trái tim ấp ủ mộng lòng
Chỉ chờ em cho hy vọng
Là anh ấm cả mùa đông

Vũng Liêm, Vĩnh Long mở hội
Ngôi cao Chúa sắp giáng trần
Đường tình vẫn sao lận đận
Chúa ơi, Chúa thấy con không?

Lạy Chúa, con người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa trên cao
No - el đã về đây đó
Lẽ nào con mãi lao đao…! ?

Trầm Tích
24.12.19













CUỐI TUẦN

Khi xe buýt hụ còi nơi đầu phố
Anh lại mộng mơ có bước em về
Đưa ánh mắt rải dài theo cuối lộ
Anh ngập ngừng muốn cất giấu cơn mê

Lúc tia nắng giữa trưa đang nhảy múa
Anh cũng hùa theo hạt nắng vui lây
Trưa thứ 7 chuyến xe về hối hả
Biết có em trong xe khách thật đầy?

Anh lo quá, không biết em có nhớ
Mang về ly cà phê ngọt Bờ Kè
Mang ánh mắt đượm tình anh trao gởi
Chủ nhật tuần nào nơi quán cà phê?

Ôi nghiệt ngã, anh sinh lầm thế kỷ
Nên gần nhau gang tấc hóa nghìn trùng
Trái tim người muôn đời đâu có tuổi
Mà cách ngăn bởi định kiến thật buồn !

Trưa nay bỗng nắng tràn lên đường phố
Nắng rọi soi ngóc ngách tâm hồn anh
Em có thấy anh yêu em tha thiết ?
Tình yêu buồn hóa hạt lệ long lanh

Tình yêu đơn phương sao mòn mỏi quá
Biết bao giờ tim hòa nhịp đây em…! ?
Qua tâm thất nghe mạch nguồn tuyệt vọng
Anh ngậm ngùi…đành ôm chặt buồng tim !

Trầm Tích
04.01.20











17.01.2020

HAI BA THÁNG CHẠP

Tôi lầm lũi bước đi
dưới bầu trời 23 Tết
đan xen trong đầu bao chuyện buồn, vui
chuyện trước, chuyện sau
chuyện nghèo, chuyện giàu
chuyện phải, chuyện không
hình như đã hình thành trong tôi
một mảng buồn trầm tích

Dưới đáy sông cuộc đời
tôi chẳng thể nào nhúc nhích
dù muốn vươn…vươn thật xa
trong khả năng vốn có của mình

Tôi nhìn lên bầu trời
thấy nhiều màu sắc lung linh
rồi nhìn xuống mình
bỗng thương quá con tim không tuổi
Thượng Đế sinh tôi ra đã cho tôi một bản thể
Sao không làm con tim tôi khô cằn đi theo quy luật đất trời?
để chẳng bao giờ Tim lâm vào chuyện tình rơi
trong cung bậc tơ vương loạn nhịp

Con đường 907 sáng nay - lối vào chợ Tết
Phố xá đông vui, kẻ hỏi người chào
Ấy mà chân tôi chênh vênh những bước thấp bước cao
như kẻ mộng du giữa đêm trừ tịch
Tôi đi mua sắm gì? Tôi chẳng biết
cứ đi…như muốn đi để đến, mà đến đâu?
Tôi không biết nữa
Tôi quờ quạng tìm…
trong tâm thức mình những dấu thương đau
Thật vô vọng - trước mặt tôi là một ngõ cụt không màu

Tôi rời chợ Vũng Liêm, vội đi về nhà
để kịp gặp Táo Quân, nhờ chuyển lên Thiên Đình
những rối rắm của tôi về “ con tim không tuổi “
Tôi nghe tuổi đời mình đi qua rất vội…
nhưng tuổi con tim thì chẳng xê dịch chút nào
vẫn 20 như thời bắt gió hái sao
vẫn vụng dại thầm yêu trộm nhớ
Tại sao? Tại sao lại nghịch lý thế !
Hỡi Thiên Đình !
Hỡi Trời Cao !
Làm sao, làm sao tôi thoát được
khi quả đất cứ quay, khi con tim vẫn đập
khi tôi vẫn là tôi bằng xương bằng thịt đời thường
Trên cõi đời, còn những gì ngoài “ thú đau thương “ ?
Xin hãy rót cho tôi một lần, một lần nữa đi
để tôi theo chu kỳ vào vòng chuyển hóa
Hỡi Thiên Đình !
Hỡi Trời Cao !
Tôi đang bị đày đọa…! ! !

Trầm Tích
17.01.2020











03.3.2020
  

Bài tháng 3

Khi cánh mai lụi tàn ngoài hiên cửa
Ta lại mộng mơ bước nhỏ em về
Trên lối cũ con đường 907
Gót ngọc ngà luôn ẩn hiện cơn mê

Khi con nắng bắt đầu nung nhịp thở
Đẩy xuân đi ra khỏi cảnh sum vầy
Ta hy vọng em tìm về lối cũ
Để thấy mình còn đó những điều hay

Em có về nhớ mang theo một ít
Những quan tâm, những ý niệm tình đời
Và hé mở cửa tim mình chút nữa
Cho hồn ta núp lén được thảnh thơi

Em đừng quên mang theo hình bóng cũ
Những mắt môi đốn rụng trái tim người
Chiếc răng cửa, duyên ơi… vàng nỗi nhớ
Tóc mây bay mời mọc hút hồn thôi !

Sáng nay bỗng sương mờ giăng kín lối
Nghe lòng đường cụ cựa nhớ chân ai
Cầu Phong Thới biết có còn bắc nhịp
Cho em qua nhẹ gót nét trang đài

Sương xuống thấp che khuất tầm mong ngóng
Ta ảo mờ hình bóng nẻo em qua
Trong hy vọng có cái gì tuyệt vọng
Lòng ngậm ngùi…dõi  mắt áng mây xa

Trầm Tích


LỐI MÒN ĐỊNH KIẾN

Anh đi giữa những bụi bờ lau lách
Cố tránh lối mòn định kiến nhân gian
Ấy mà cũng sẩy chân vào đường cũ
Nên trượt dài trong bóng tối trần gian

Anh chấp chới với tay…Em có thấy?
Ngã tình nào phá cách chỉ giùm anh
Dẫu rừng cấm cũng trăm nghìn lối rẽ
Sao không cùng vượt bảng cấm lằn ranh?

Trong thân xác mang trái tim không tuổi
Anh tìm em khúc quanh cuối ngã đời
Tội lỗi gì? Trời ban ta bản thể
Anh yêu em là quy luật đất trời !

Xin đừng đổ lỗi ai? Ai có lỗi?
Lỗi có từ trong trứng nước cổ xưa
Trong thế kỷ chúng ta sao mãi bước
Vào lối mòn định kiến, chẳng thông khai?

Nhìn về phía trời Âu, ôi là thích
Cuộc tình nào đong bằng tuổi bao giờ?
Tâm hồn hòa hợp, xác thân hòa hợp
Thế mới là tuyệt kỹ trong cơn mơ…!

Xin giã biệt đường cỗi già định kiến
Ta quyết đi phá lối xửa xưa nầy
Ta không phải người sinh lầm thế kỷ
Tâm hồn ta sẽ cách mạng từ đây !

Trầm Tích
6/2020

**************


MỘT CÕI

Em vào Tiền Kiếp tìm ai?

Tìm chi một mảnh hình hài rệu tan

Lối xưa cỏ mọc hoang tàn

Một anh góc khuất võ vàng mù Đông

 

Em tìm tiếng nấc xé lòng

Hay tìm hơi thở lặng thầm đêm thâu?

Kiếp nào là kiếp cho nhau

Em tìm giọt lệ chân cầu Tương Giang?

 

Mùa Đông về rất vội vàng

Ưóc gì tát cạn lệ tràn dòng Tương

Cho em không thấy vô thường

Cho anh không có những tương tư chiều

 

Một lòng trải mộng bến yêu

Một hoang ốc đảo với nhiều rêu phong

Em về hái ngọn trăm năm

Xin cho anh giữ kiếp tằm vương tơ…!

TRẦM TÍCH

27.12.2020

 

 

 

 

 





No comments:

Post a Comment