Trông
mặt, bắt hình dong
Nhìn bản mặt, đã
thấy buồn
Huống chi tận đáy
lòng luôn sụt sùi
Ai nhìn cũng tưởng
tôi ngồi ?
Thật ra tôi đứng
dang đôi tay cầm
Đường tơ xa xót
tâm linh
Nên chi tôi chẳng
muốn rình rang thêm
Không khéo bản ngã
say mềm
Bản năng ngất
ngưởng lại quên lối về
Cây đời vốn đã ủ ê
Nhánh cành trĩu
nặng lê thê trái sầu
Về đâu ? chừ phải
về đâu ?
Một căn nhà nhỏ ắp
đầy nỗi đau
Ai vô thắp lại
giùm tôi
Ngọn đèn như đã
hết dầu tối thui
Quẩn quanh cái
bóng tường vôi
Chập chờn cũng
biến theo hồi gió lay
Xin nhìn bản mặt
tôi đây
Trăm năm liệu có
một ngày… được không ?
Tuyền Linh
No comments:
Post a Comment