Tâm Sự Với Cây Đàn (*)
Ta không hiểu đàn
với ta hạp số ?
Cớ tại sao ta gãy
cánh tay nầy
Trời bắt phạt vì
đa đoan tình lỡ
Hay tại ta hờ hững
với phím dây ?
Trong hữu hạn, ta
gẫy đàn…đàn có
Âm thanh trầm…từng
giọt lệ ta rơi
Bây giờ đã mất đi
bàn tay trái
Có còn không trong
vô hạn…tiếp lời ?
Lời ta đó, lời
tình buồn vạn kiếp
Từ Xuân qua, Hạ
lại, đến Thu, Đông
Bốn mùa của đất
trời đầy cung bậc
Ta và đàn hòa
quyện với bão dông
Ta và đàn tuy là
hai mà một
Cặp phạm trù trong
thế giới khách quan
Như hữu hạn luôn
nằm trong vô hạn
Buồn biết bao khi
ta phải xa đàn !
Ta muốn gởi chút
tơ lòng sương khói
Về trời Tây, thế
giới của người tình
Đàn lẻ đôi nên
đành phải lặng thinh ?
Đời vẫn thế, không
không… rồi có có…
Ta và đàn nếu có
chắc sẽ không
Thế mới biết, đàn
với ta là một
Có hai ta, đâu lỗi
phím tơ chùng ?
Tuyền Linh
30.5.2013
(*) Để nhớ ngày bị tai nạn xe húc
gãy tay(22.5.2013)
No comments:
Post a Comment