Wednesday, November 16, 2022

NƯỚC MẮT ĐÀN ÔNG 19


 

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

                                                     Tuyền Linh

TẬP II - Nước Mắt Đàn Ông

Phần 19

15.4.2021 – Hôm nay gặp bạn, không biết phải tâm sự với bạn ra sao cho phải lẽ. Bởi chính bản thân mình, lúc bấy giờ mình vẫn thấy không có lối thoát. Chuyện tình cảm mà cứ đem ra cân, đo, đong, đếm như chuyện của mình với cô Lan thì không sớm cũng muộn sẽ đi vào ngõ cụt. Không hiểu sao, biết con đường phía trước lắm gập ghềnh nhưng chân vẫn cứ bước, bước như sợ ngày mai không được bước. Sự thương yêu vô thức, không giới hạn của mình đối với đám con côi cút lúc bấy giờ tạo cho mình một áp lực ghê gớm, buộc phải vượt qua dù phía trước là ngọn núi Everest đang chắn lối. Bạn biết không, trên thế gian nầy chẳng có một cặp vợ chồng nào suốt cả đời không hề đi chung với nhau như vợ chồng mình. Lúc bà còn sinh thời, dù đường sông hay đường biển, dù phương tiện xe hơi hay máy bay, lúc nào mình cũng viện cớ này hay cớ khác để không đi chung với bà xã mình. Lý do thật ngộ nghĩnh nhưng mình luôn nghĩ là thiết thực. Đó là, lỡ giữa đường xảy ra tai nạn nghiêm trọng khiến cả hai vợ chồng chết hết thì sao? Ai sẽ nuôi con sau nầy? Nói như vậy để bạn thấy mình thương con như thế nào. Thật tội nghiệp cho bà vợ mình, mình không dám nói thật những suy nghĩ của mình lúc bấy giờ cho bà biết, sợ bà bị ám ảnh. Cứ mỗi lần có dịp phải đi chung đâu đó, nhất là đi máy bay về Sài Gòn thăm bà ngoại chúng nó, mình tìm đủ mọi cớ để đi riêng. Dĩ nhiên là cớ phải hợp lý để bà không thắc mắc và nghi ngờ. Mình không biết trong các trường hợp “nói láo”, trường hợp nầy có tội hay không? Mình nhiều lần đã đưa lên bàn cân lương tâm để cân, nhưng lần nào đám con mình cũng thắng. Chẳng biết có nên tội nghiệp cho bả không, hay trong tâm, bả lại thấy tội nghiệp mình? Vì đơn giản, bà biết mình rất yêu bả mà!

16.4.2021 – Đáng ra mình không nên gặp bạn liên tiếp những ngày như thế nầy vì tình hình Covid-19 rất căng thẳng, nhưng mình không muốn bạn nghe đứt mạch những tin sốt dẻo về cuộc đời mình trong những ngày xưa ấy. Hơn thế nữa, cho đến bây giờ, mình cũng chưa biết mình đúng hay sai trong việc hôn nhân giữa mình và cô Lan. Mình muốn gặp bạn như muốn tìm một nhân chứng trong phiên tòa lương tâm đích thực của đời mình, mà trong đó bạn vừa là nhân chứng, vừa là thẩm phán và vừa cả chánh án để phân xử. Phía mình, mình không thuê luật sư bào chữa nào cả. Luật sư bào chữa cho mình chính là những đứa con ngây ngô thơ dại lúc bấy giờ, lời nói của chúng trước Tòa chính là lời vô ngôn. Chắc là bạn thấu rõ nhất?

 Rồi thì bạn biết không, ngày 02 tháng 6 năm 1976, tức mùng 5 tháng 5 năm Bính Thìn, mình quyết định làm đám cưới với cô Cao Thị Lan. Mình tự xem ngày, mình không nhờ thầy bà nào cả. Ngày tốt xấu, nên hay không nên đều có trong sách vở của ông bà xưa để lại, cứ thế mình đem ra phân tích và lý giải làm sao cho hợp với bản mệnh của mình là được. Mình cũng tin dị đoan lắm chứ, bởi dị đoan theo mình là một phần không thể thiếu trong đời sống tâm linh. Mình không bài trừ dị đoan, bởi mình không cho dị đoan là một tôn  giáo hay dị giáo, vì mình thỉnh thoảng đã bắt gặp những hiện tượng “dị đoan” trong đời sống thường nhật của mình, và mình tin  “dị đoan” đang hiện hữu trong đời sống. Không thể nào không tin được.

 Mình xin nhắc lại cho bạn rõ để không phân vân và lo cho mình, ngày 02 tháng 6 năm 1976, tức ngày mùng 5 tháng 5 năm, ngày Ất Dậu, tháng Giap Ngọ, năm Bính Thìn, tiết Tiểu Mãn, là ngày Minh Đường Hoàng Đạo. Nói chung là ngày rất tốt, đúng là ngày để tổ chức cưới hỏi. Chuyện hôn nhân của mình và cô Lan mà nói đến danh từ “ Đám Cưới” thì nghe sao to lớn quá, nhất là vào thời điểm lúc bấy giờ,, thời điểm phải chạy ăn từng bữa. Mình nói như vậy xin bạn đừng hiểu lệch ý mình. Mình không trách cứ ai cả, không ai gây ra cả. Mệnh nước thay đổi, theo mình là một chu kỳ luân hồi, chỉ đơn giản thế thôi. Bởi vậy, thích nghi với hoàn cảnh là bản năng trời phú cho con người bạn à, mà cụ thể là mình và các con mình, vẫn vui khỏe như mọi ngày. Và nếu sau đám cưới, nhà mình hình thành được một gia đình đầm ấm thì là vượt trên cả mong ước.

 Rạng sáng ngày 02 tháng 6 năm 1976, mình và các con dậy sớm quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Trên bàn thờ mẹ chúng chưng đầy đủ hoa quả. Để gói gọn mọi lễ nghi rườm rà, mình đã bàn bạc với ông anh rễ và bà chị thứ sáu, chỉ nấu một mâm cơm tươm tất cúng ông bà và mẹ các cháu, rồi sau đó dọn thành bàn tiệc mời bà con lối xóm tham dự, tiện thể tuyên bố chuyện ăn đời ở kiếp của mình và cô giáo Lan luôn một thể. Mình cũng đã bàn bạc với cô Lan, ngày ấy cứ bình tâm thong thả mà xuống, không cần phải xuống sớm quá, vì giờ hoàng đạo của ngày Ất Dậu từ 17h00 đến 19h00. Tụi mình đồng tâm làm lễ cưới đúng thời gian nầy trong ngày. Cũng nhờ thím Phụng, chị hai Giỏi và chị Sáu của mình từ khu kinh tế mới Châu Sơn ra trước đó một ngày nên mọi việc chợ búa và nấu nướng không gặp gì trở ngại cả. Và cũng còn một điều may hơn nữa mà mình thấy cũng cần nói với bạn, đó là đám cưới hôm đó mình không phải vất vả chạy ngược chạy xuôi để mượn tiền, hên cái là mới bán được chút tiền khá khá từ những món hàng bà ngoại các cháu vừa mới gởi về. Nói về tiền bạc, mình hay gặp hên vào giờ chót lắm, nên riết mình tin “dị đoan” là có thật, có đóng “ vai “ trong đời sống của mình. Rất nhiều  lần, phải nói là rất nhiều lần, mình túng quay túng quẫn không biết phải xoay xở ra sao, thì sau đó, nhiều lắm là 2 ngày, mình lại gặp may; hoặc là tiền bạn bè nước ngoài gởi về cho, hoặc tiền của khách hàng gởi về nhờ viết nhạc, hoặc tiền trúng số…Xin bạn đừng vội cười mình nhé! Mình chỉ mua vé số bằng đồng tiền lao động của mình. Mình luôn cân đối tiền thu chi, trong đó có chi cho vé số. Mình mua vé số không nhiều, mỗi ngày 1, 2 vé trong số tiền mình kiếm được bằng sức lao động của mình. Có nhiều người nghĩ mình mê vé số, nhưng kỳ thực không phải vậy. Mình còn nhớ, vào một lúc nào đó mình đã nói với bạn rồi, sáng mở mắt ra mà không có một công việc gì đó để làm và không có một điều gì để hy vọng thì con người mình giống như cây củi mục chờ rũ tàn. Vậy đó bạn, mình mua vé số để có được chút hy vọng, dù chỉ hy vọng trong 24 giờ. Dẫu sao, được vui trong 24 giờ đã có? Còn hơn không có giờ nào trong ngày để vui?

 Huyên thuyên với bạn về việc mua vé số mà quên kể tiếp cho bạn nghe những diễn tiến trong đám tiệc hôm đó. Bà con lối xóm mà mình đã mời hôm ấy tới dự đông đủ. Nói chung, phía bên họ nhà trai thì xem như có mặt, không thiếu ai. Riêng phía bên nhà gái thì duy nhất chỉ có cô giáo Cao Thị Lan thôi. Sở dĩ có tình trạng nầy vì bên chị em nhà cô Lan không đồng tình với cô Lan quen biết với mình. Cốt lõi của vấn đề là họ phân biệt giai cấp, cho rằng mình là kẻ tha phương cầu thực, khố rách áo ôm. Lấy nhau chỉ tổ cha con mình ăn bám vào gia đình nhà họ, mà đơn cử là cô Lan. Họ nặng về vật chất hơn là tinh thần nên họ chẳng cần nghĩ gì đến tính nhân văn của cuộc sống. Chỉ tiếc là chị em họ xuất thân từ một gia đình trí thức, đa phần học trường Pháp cả, nhưng họ sống không độ lượng, vị tha, khoan dung. Không có tinh thần ngợi ca phẩm chất giữa người với người. Họ thiếu đi khát vọng công lý nên họ không giúp con người có được cái nhìn tốt hơn trong cuộc sống.

 Trong gia đình phía ấy, mình nghĩ chỉ có anh con rễ Nguyễn Văn Bạc, tức là em rễ cô Lan là tương đối dễ giao tiếp hơn cả, cũng không gì lạ, vì anh ấy là bạn với mình qua sự giới thiệu của bác Tám Tham. Nhưng không hiểu sao anh ấy cũng không đi tham dự lễ ra mắt của mình và cô Lan? Có thể là do ảnh hưởng áp lực của gia đình. Thôi, cũng không sao cả! Điều quan trọng nhất vẫn là tình cảm của cô giáo Lan đối với mình, phải không bạn? Điều này là mình hiểu rõ nhất, cả chủ quan lẫn khách quan.

 Mình biết áp lực gia đình bên đó là rất lớn, trước đó một tháng, có ông Nguyễn Mạnh H. là em rễ của cô Lan, chồng của cô em kế cô Lan là Cao Thị L. Ông nầy trước 1975 làm công chức bên Ty Thông Tin, nghe đâu cũng là ông kẹ một thời, khiến dân lành thời buổi đó phải nể sợ. Ông ta từ Sài Gòn ra Đơn Dương, nhờ cậu học trò cô Lan dẫn lối xuống nhà mình. Lúc bấy giờ mình đang ở rẫy khoai vừa về, gặp hai người đang đi quanh nhà, mặt cúi xuống nhìn từng góc nhà xó bếp, có vẻ như quan sát. Mình gật đầu chào nhưng hai người không buồn chào lại. Mình hơi giận, định lên tiếng mời hai người ra khỏi nhà, nhưng  kịp nghĩ lại nên thôi.

                           ( còn tiếp )

                                                                                            

No comments:

Post a Comment