TRĨU NẶNG
Gởi em những giọt mưa sa
Giữa mùa Covid ngập nhà ngập nương
Nếu không là giọt vô thường
Xin em nhận lấy để thương Sài Gòn !
Một anh héo hắt héo hon
Da nhăn tóc xủ bám vườn trần gian
Bước đi nến thắp hai hàng
Bàn chân cỏ úa, dư quang đưa đường
Nghe ra chẳng phải nhiễu nhương
Nhưng sao vẫn thấy như dường chiêm bao
Bàn chân bước thấp bước cao
Sống dở chết dở làm sao mà lần
Đu đưa cùng sợi chỉ mành
Sự sống cứ thế chòng chành rủi may
Phải chăng chân lý là đây
Sống đó chết đó rẫy đầy oan khiên
Oan khiên trong chuyến du miên
Hay là thực tại lụy phiền xác thân
Em ơi, hòn ngọc viễn đông
Giọt mưa trĩu nặng trong lòng anh đây
TUYỀN LINH
No comments:
Post a Comment