TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT
Tuyền Linh
TẬP II - Nước Mắt Đàn Ông
Phần 14
02.3.2021 - Bạn ơi, hai ngày liên tiếp cứ làn chàn việc
bán dép Lào và áo thun cho các bạn thanh niên nam nữ trong thôn nên chẳng phơi
được lúa. Sáng hôm sau thấy nắng lên sớm, mình và các con vội tranh thủ ra quét
sạch đường nhựa trước nhà để phơi. Việc làm tuy không nặng nhọc nhưng đòi hỏi sự
thận trọng, bởi nếu không cẩn thận quét cho sạch mặt đường trước khi phơi thì
sau nầy khi xay lúa xong, gạo sẽ bị lẫn lộn sạn đường. Đây là điều tối kỵ. Cũng
vì sự cẩn trọng nầy nên mình đành nín lại việc lên thăm bác Tám Tham để báo cáo
cho bác mừng là mình đã liên lạc được với bà ngoại các cháu bên nước ngoài.
Mình nghĩ, nếu bác Tám biết được điều nầy, chắc bác vui lắm.
Bạn biết không, hôm ấy mình ở nhà phơi lúa,
nhưng cũng không dư tay dư chân mấy, vì bà con trong xóm cứ chạy tới chạy lui
mua tôm khô, mua dép Lào, mua áo thun nên hóa ra lại bận rộn. Mình không thể để
các con mình ở nhà tự bán những thứ nầy vì chúng không linh động được với khách
hàng, rồi sinh mất lòng. Mình hy vọng kỳ tới, bà ngoại sẽ gởi về nhiều hàng
hơn, nhất là áo thun đủ kiểu đủ màu. Mình đã lưu ý trong thư khi gởi cho bà ngoại
rồi. Mặt hàng nầy, đa số thanh niên nam nữ rất thích, bán chạy lắm luôn.
~~oo0oo~~
Không thể chần chừ được nữa, hôm ấy nhân ngày
chủ nhật 18.4.1976, mình ăn mặc tử tế lên thăm bác Tám Tham. Vừa đến gần nhà
bác đã thấy bác đang tiếp khách, mình định lùi gót quay về, thì cũng kịp lúc
bác lên tiếng gọi mình vào chơi. Khi mình vào đến cửa phòng khách, bác giới thiệu
với mình ngay người khách bác đang tiếp, và cũng giới thiệu với ông khách về
mình. Và như thế, trong lúc chuyện trò qua lại, mình biết thêm về ông khách của
bác Tám, tên là Nguyễn Văn Bạc, nhà ở trên phố đường Lê Lợi. Ông ấy thường ghé
nhà bác Tám uống trà và trò chuyện mỗi khi xuống thăm mộ người nhà, chôn cất
sau đất vườn nhà bác Tám. Sự liên kết giao hảo với nhau là từ đó. Nhân thể ông
Bạc có nhã ý mời mình lên nhà ông ấy chơi cho biết, mình cám ơn và hẹn dịp khác
thuận tiện hơn.
Sau khi ông Bạc kiếu từ bác Tám và mình để ra
về, mình được rộng rãi thời gian và tự do tâm sự với bác Tám hơn. Mình kể hết
những gì đã trải qua trong những ngày trước đó cho bác Tám nghe, từ việc gặt
lúa, làm đổi công cho đến việc nhận thư và thùng quà bà ngoại gởi về. Mình thấy
bác rất vui, còn khoe vọng xuống nhà bếp cho bác gái nghe nữa. Mình cảm thấy ấm
lòng. Về sinh sống một chỗ không có bà
con ruột thịt nào cả mà được như vậy là hạnh phúc lắm rồi, phải không bạn?
~~oo0oo~~
Từ ngày gặp ông khách nhà bác Tám cho đến ngày
25.4.1976 là đúng một tuần. Nhân thể ngày chủ nhật, mình lên phố mua một ít đồ
dùng cần thiết, chứ cứ phải đi mượn hàng xóm hoài ngại quá. Tiện thể, mình ghé
thăm nhà ông bạn mới Nguyễn Văn Bạc để uống ly nước trà xả hơi. Ông ấy cũng
cùng tuổi Canh Thìn với mình, trước đây ông ấy học trường Pháp, trình độ học vấn
cũng khá nên chuyện trò cũng hợp ý. Mình vào nhà gặp lúc ông ấy đang ngồi nhâm
nhi ly cà phê. Thấy mình, ông vội đứng lên bắt tay chào hỏi vui vẻ, đồng thời vội
rót trà mời mình. Ông phân bua:” hồi hôm, ham đánh mấy ván cờ với anh bạn khuya
quá nên sáng nay dậy trễ. Thường thì cỡ 6 giờ tôi đã dậy rồi, giờ đã 9 giờ, quá
trễ! Hư thật!”. Ô tự nói rồi tự phê bình ông. Kể ra ông cũng khá chân thật.
Mình thích những người như vậy.
Mình ngồi chuyện trò với ông Bạc được một hồi lâu, thì thấy một người đàn bà trên lầu đi xuống
cầu thang, thoạt đầu, mình tưởng bà xã ông Bạc, nhưng sau khi giới thiệu thì
mình được biết là chị vợ ông ấy. Chị ấy ở trên tầng lầu một mình, độc thân. Còn
vợ chồng con cái ông Bạc ở tầng dưới. Nhà ông Bạc rất sâu, rộng, có vẻ thoáng
mát. Chị ta vừa xuống đến nửa đoạn cầu thang thì dừng hẳn lại để nghe ông Bạc
giới thiệu về chị ấy với mình và ngược lại. Chị ấy vẫn đứng giữa cầu thang và hỏi
thăm chuyện mình rất vui vẻ. Chị ấy cho biết, ông Bạc đã kể hết gia cảnh của
mình cho chị ấy nghe và chị ấy rất thán phục những nỗ lực của mình. Mình cám ơn
những thịnh ý của chị. Chị mời mình chủ nhật tới lên chơi và dùng cơm cho vui.
Mình nhận lời. Chị vợ của ông Bạc là một giáo viên trường Tiểu Học thôn Đường Mới
thuộc xã Lạc Nghiệp. Chị ta là một giáo viên giỏi được rất nhiều bằng khen. Chị
luôn được mời thỉnh giảng. Chị là giáo viên gương mẫu chẳng những của xã Lạc
Nghiệp mà của cả huyện Đơn Dương nữa, mình cũng khá nể phục.
~~oo0oo~~
Sáng hôm ấy là ngày 28 tháng 4 năm 1976, mình
ngồi trong bếp đun ấm nước để chế trà mà đầu óc suy nghĩ đủ chuyện, chuyện nào cũng
thấy cần. Riêng chuyện đi học của Giáng Hương phải lo trước dù phải qua hết hè
mới xin nhập học được. Như vậy cháu phải chịu trễ hết một niên khóa, thật tội
nghiệp! Hồi ở Đà Nẵng, cháu học rất giỏi, các Thầy Cô đều khen. Thế mà vào Đơn
Dương đành phải chịu đứng lại một niên khóa. Buồn thật!
Có tiếng gọi lớn trước sân nhà, mình vội chạy
ra thì bất ngờ thấy anh bưu tá đang cầm mảnh giấy vừa hỏi vừa xìa về phía mình:”
Anh là Nguyễn Văn Thơ?” Vâng, tôi đây – mình trả lời. Tức thì anh ta bảo mình
ký nhận vào sổ và giao cho mình một bưu phiếu trị giá 1.000 đồng tiền Pháp của
bà ngoại gởi về. Mình thoáng chút thắc mắc, ý là sao bà ngoại không gởi áo quần
cho tiện mà lại gởi tiền? Dù sao, mọi việc cũng đã là hiện thực. Mình tìm cách
để lãnh tiền thôi. Hôm lâu lắm rồi, mình vô tình đang đứng đá banh bàn với anh
bạn trong thôn, có nghe anh ấy khoe là bà con với ông người Pháp tên Lachaise.
Nói chính xác hơn là mẹ anh ta và bà vợ ông Lachaise là chị em bạn dì ruột. Nhà
ông Lachaise ở ngay cạnh đầu dốc xuống thôn Phú Thuận. Thỉnh thoảng mình hay thấy ông lái chiếc xe bốn bánh nhỏ màu
xanh lá cây lên phố để mua đồ. Ông ở Việt Nam lâu rồi nên ông nói tiếng Việt rất
rành.
Ngay trưa hôm ấy, mình tìm anh bạn đá banh
cùng mình hôm nọ và nhờ dắt mình tới nhà ông Lachaise để mình hỏi nhờ cách thức
về việc lãnh tiền. Sau khi trao đổi giữa mình và ông ta, mình thấy cách đơn giản
nhất là mình trao ngân phiếu cho ổng, đổi lại, ông ta giao cho mình một số tiền
mặt Việt Nam tỷ giá tương xứng trong ngân phiếu. Mình đồng ý cách nầy và mọi việc
sau đó đều suôn sẻ.
~~oo0oo~~
Thú thật với bạn, từ khi mình về Thôn Phú Thuận
sinh sống, mình gặp được nhiều người tốt, ngươi nào cũng có ý giúp đỡ mình. Thậm
chí còn hy sinh cho mình nữa, như bác Tám Tham chẳng hạn. Bác ấy chịu trận đưa
lưng ra mượn tiền cho mình mua nhà. Nếu không có Bác, mọi việc của mình vẫn còn
dang dở, dở dang. Hôm vào nhà của ông Lachaise cũng vậy, mới lần đầu gặp mà cả
hai vợ chồng ông ấy đều mời mình ở lại ăn cơm trưa. Lần đầu ăn cơm nhà ổng,
mình không thể nào ăn tự nhiên được, hình như cọng thêm một chút mắc cỡ, vì ngồi
cạnh cô con gái, con của ông bà. Cô ấy, mình đoán chừng 25 tuổi, tính tình cũng
nhu mì ít nói, làm mình càng ngại thêm.
Bạn biết không, ngay khi mình ngồi đây, kể cho
bạn nghe về quá khứ của mình, ít nhất cũng mười lần mình vô tình hay cố ý để tuột
qua tay những cơ hội tiếc nuối khôn nguôi. Chung quy, cũng tại mình nghĩ về con
quá nhiều, và có những tình huống mình nghĩ sai. Mình không bao giờ muốn rời
các con dù bất cứ hoàn cảnh nào. Theo mình tìm hiểu, cũng vì mình mà bà
Lachaise đã phải nhức đầu tính toán việc của mình với cô con gái trước khi cả
nhà được chuyển về định cư ở Pháp. Lúc ấy mình quen khá thân với cô con gái, đã
từng ăn chung và ở chung phòng qua đêm, dù chúng mình chưa có gì, tất cả do
mình chủ động cả. Sau khi bà xã mình mất, mình phải ở vậy nuôi con, gần như
mình sống bằng lý trí nhiều để kiềm chế bản năng dục vọng. Từ điểm nầy, rất nhiều
cô gái phải thất vọng về mình. Mình biết rất rõ điều đó. Mình không là thần
thánh, nhưng mình có một khả năng đặc biệt trời phú để thoát qua những giây
phút đỉnh điểm mà ít ai thoát được. Nhưng tiếc là đời luôn có luật bù trừ, được
việc nầy thì mất việc nọ. Cũng không sao, đó là kết quả trong một chu kỳ của
vòng luân hồi phải gánh.
( còn tiếp
No comments:
Post a Comment