Bây chừ tôi ngồi đây, nhìn muôn màu muôn sắc và
những cung bậc của âm nhạc và thơ ca, tôi cảm thấy thật thấm sâu những nghịch
lý trong cuộc đời làm nghệ thuật của mình.
Vào năm
2003, tôi rất yêu người nhưng lại không yêu đời, tâm trạng nghịch lý ấy đã đưa
tôi vào ngõ cụt không lối thoát nên tôi quyết tâm từ chối một cung tình. Giờ ngồi
đọc lại bài thơ và nghe từng nốt nhạc, mới thấy thấm thía cái cảnh đời lúc bấy
giờ.
Xin mời
các độc giả cùng nghe – TL
XIN MAI…HẸN NGƯỜI
Thương chi cái chú chim trời
Lỡ bay- lỡ đậu- lỡ thời- lỡ duyên
Cuộc đời trót lắm ưu phiền
Nên chi số phận lênh đênh vô bờ
Lầu hồng có luyến ráng pha
Xin chờ về cõi Ta bà tìm nhau?
Bể dâu…dâu bể…muôn màu
Sá chi cõi tục mà đau đáu lòng !
Chim trời phận số long đong
Yêu chi cho gót hồng trần nặng thêm
Kẻ muốn nhớ, người tìm quên
Đôi đường Nhật, Nguyệt càng thêm não lòng
Tình riêng trượt ngã bên thềm
Nỗi đau chưa dứt, thôi đành mím môi
Bến sông khúc lở khúc khúc bồi
Xin thuyền xuôi mái tìm nơi yên bình
Chừ đây chín thác mười ghềnh
Dám đâu mơ tới cuộc tình Liêu Trai
Lời Người tạc dạ chẳng phai
Lỡ duyên, lỡ phận, xin mai…hẹn Người !
TUYỀN LINH
2003
No comments:
Post a Comment