Friday, April 15, 2022

NƯỚC MẮT ĐÀN ÔNG 6


 

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

                                                     Tuyền Linh

TẬP II - Nước Mắt Đàn Ông

Phần 6

08.2.2021 – Hôm nay lại tiếp tục kể cho bạn nghe những diễn biến trên tàu. Sau khi mình và mọi người rời khỏi hầm tàu, để lại toàn bộ hành lý cá nhân mang theo khi lên tàu, mình và các con cũng như mọi người lơ ngơ không biết phải làm gì, chỉ biết nhìn nhau như tự thầm hỏi với nhau: điều gì đang xảy ra vậy? Chừng được một lát, khoảng 30 phút, những người lính Việt Nam mặc đồ rằn ri lại phát lệnh cho vào lại hầm tàu. Mọi người được vào lại chỗ cũ, nơi mình được nằm ngủ hồi nảy. Lúc nầy trời vẫn còn tối om, đâu chừng 3 giờ sáng. Qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn hầm tàu hắt ra, mình thấy có người ngủ, có người thức. Nguời thức đa phần là người lớn. Có người chắp tay tụng niệm, có người lần chuỗi hạt, cũng có người lục đục mò tìm một cái gì đó, mình chẳng biết nữa. Cá nhân mình cũng chẳng ngủ, ngồi yên, mắt quan sát, nhưng toàn thân bất động. Đó là thói quen của mình khi đang có việc rối rắm trong đầu.

 Trời dần sáng, mình nhìn qua ngoài lang cang thấy những con mòng biển đang bay lượn, thật tự do, thật hồn nhiên tự tại. Mình thèm! Mà nực cười thật, tự do đâu? Phải đây là tự do không? Những nghịch lý nầy có phải là tự do? Toàn thể những người trong hầm tàu đêm đó chắc không ai trả lời được. Họ đang chờ ai đó trả lời, kể cả mình. Mình ra đi khỏi nhà trong hoàn cảnh bức bách, miễn cưỡng - mang theo tất cả tiền bạc tích góp cắc củm hơn 10 năm, từ khi lấy vợ sinh con, đau nhất là những bức hình thờ của cha mẹ ông bà mang theo cũng đổ xuống biển hết. Còn tiền bạc ư? Đâu dám giữ trong người, lột hết quần áo, chỉ giữ lại cái quần đùi xanh che chỗ kín. Tại sao ư? Tại muốn tránh bọn cướp của giết người không sờ đến mình, vì nếu chúng sờ đến, vui thì chúng tha, buồn thì chúng bắn bỏ vô tội vạ. Làm sao lường trước được? Mình thấy có người, chúng lục hết túi quần túi áo, cuối cùng không thấy có đồng tiền nào, chúng tức mình, chúng cũng bắn. Mạng sống lúc bấy giờ là thế đó! Bạn thấy có kinh tởm không?

 Trời sáng hẳn, anh nắng xuyên qua cửa sổ kính hầm tàu, rọi rõ vào đám đông đang lúc nhúc rì rầm với nhau điều gì, lại có cả tiếng khóc nho nhỏ nữa. Mình tò mò nghe ngóng, thì ra bọn họ mất hết cả vòng vàng tiền bạc để trong các ba lô túi xách ngay đêm hôm ấy, lúc bị lùa ra lang cang, bảo là lánh nạn sau vụ nổ. Mình chợt hiểu ra, là…thế! Rồi thì những rì rầm ấy lan truyền thật nhanh đến tất cả mọi người trên tàu. Ai cũng hiểu như mình nhưng không dám nói ra. Cá đang nằm trên thớt mà, dễ gì dám hé môi? Đây là đợt vơ vét thứ hai. Chắc là hết. Còn tiền của đâu nữa mà không hết? Ngoài những rì rầm về việc mất tiền bạc, mình còn nghe được những xì xào về những hành vi khảo của trong đêm ấy nữa. Như là hành động khảo của một vị tu sĩ nào đó được một bà nhà giàu gởi giữ giùm một va ly vàng…Nghe đâu cuối cùng vị tu sĩ ôm cả va ly vàng nhảy xuống biển. Câu chuyện nầy thì mình chỉ nghe thôi, không thấy.

                        ~~oo0oo~~

 Bấy giờ là khoảng 3 giờ chiều, tàu từ từ cập cảng Cam Ranh. Mọi người đều thắc mắc, vì nghe đâu tàu nầy sẽ về Phú Quốc, sau đó sẽ đi thẳng ra nước ngoài, có thể là Mỹ, mà sao bây giờ lại dừng Cam Ranh? Mọi người uể oải không muốn xuống tàu. Riêng chỉ có những ông lính mặc đồ rằn ri vội vàng đi xuống rất lẹ.

 Sau khi biết chắc chắn tàu sẽ không đi nữa qua những cử chỉ làm dấu của những thủy thủ Mỹ trên tàu, mọi người mới chầm chậm rời khỏi tàu. Mình và các con rời khỏi cảng Cam Ranh sau cùng. Lý do: mình muốn đứng nán lại để nhìn mặt từng người xuống tàu, may ra có gặp được bà xã mình không? Chỉ cầu may thôi bạn à. Cuối cùng, mình và các con đành lui bước, quay ra phía quốc lộ để tìm phương tiện về Nha Trang tạm nghỉ rồi sáng hôm sau sẽ tính tiếp cách về lại nhà. Quốc lộ lúc bấy giờ xe dân sự chạy về hướng phía Nam thì ít, chỉ có xe bộ đội chạy vào thôi, nhưng xe dân sự từ Sài Gòn chạy ra thì rất nhiều. Nhờ vậy, mình xin quá giang rất dễ. Mình vẫy được một xe bốn bánh 16 chỗ đang chạy về hướng Nha Trang, ông tài xế dừng lại và cha con mình leo lên. Ông hỏi:” Về đâu? Dạ, về Nha Trang – mình trả lời “. Ông im lặng lái xe, có vẻ vội vã, không nói năng gì cả. Trên xe chỉ có cha con mình và tài xế. Tuy vậy, mình cảm thấy không khí trên xe có vẻ dễ chịu, tình cảm. Đầu óc mình lúc bấy giờ cũng không ước tính được thời gian và khoảng cách km xe đã đi qua. Một lát lâu, ông tài xế lại hỏi:” Xuống đâu? Dạ, xuống đâu cũng được, miển là ngay thành phố Nha Trang – mình trả lời”. Ông tiếp:” Vậy thì đây rồi” Dạ, cám ơn bác tài – mình thưa”.

 Sau khi xuống xe, mình dắt các cháu vào trong lề đường, mình đứng moi óc để nhớ lại địa chỉ thằng cháu rễ cho hôm nọ, trước khi đi một tuần. Cuối cùng Trời Phật thương, mình cũng nhớ ra. Phố Nha Trang lúc bấy giờ hình như đã giải phóng, cờ đỏ sao vàng rợp đường phố. Mình dắt các cháu đi từ từ bên lề đường, gặp ai cũng hỏi thăm con đường mình đang tìm. Một số người không biết, nhưng cuối cùng cũng có một người biết. Họ chỉ dẫn rất chu đáo, dễ tìm. Sau đó, mình tìm ra, mừng vô cùng!

 Mình đứng nhìn một hồi lâu bản số nhà, nhà đang đóng cửa im ỉm, mình gõ cửa nhiều lần mới có người ra mở. Một bà thím trạc độ 60 tuổi xuất hiện và hỏi:” Cậu tìm ai? Thưa thím, con tìm cháu rễ con ở Đà Nẵng mới vô đây, tên Nguyễn Văn Thành – mình trả lời”. Bà nói:” Vợ chồng nó mới xuống tàu chiều hôm qua”. Mình nghe mà ngớ người. Dạ…mình chưa kịp dứt lời, bà liền kéo tay mình vào nhà và nói:” Tôi có nghe chúng nó giới thiệu trước rồi, thôi, cậu và các cháu vào nhà nghỉ tạm rồi ngày mai hãy tính. Tất cả đi hết rồi, chỉ còn một mình tôi ở nhà, cũng buồn” Dạ, cám ơn Thím – mình thưa”. Rồi thì bà xuống bếp dọn một mâm cơm lên cho mình và các cháu ăn. Bữa cơm tuy đạm bạc nhưng mình cảm thấy quá ngon miệng và ấm lòng. Cũng lâu rồi mình chưa ăn món cá ngừ kho với thơm dứa, hôm nay được ăn, thật tuyệt.

 Đêm dần xuống, mình và các cháu ngủ tạm dưới sàn nhà, bà Thím ngủ trên gác gỗ. Các cháu thì ngủ li bì, nhưng mình không sao ngủ được, thức trắng đêm. Nửa khuya, trên gác gỗ, mình nghe tiếng động liên hồi, như tiếng chân người đi. Nhưng mình không nghĩ đó là tiếng chân bà Thím đi. Âm thanh có vẻ âm u lắm. Mình chợt nghĩ, chắc mẹ các cháu đã mất và linh hồn theo chân mấy cha con về chăng? Mình tin như vậy. Mà chắc như vậy! Có những hiện tượng mà khoa học không thể lý giải được, như trường hợp của cha con mình chẳng hạn. Trong những tình huống đoàn tụ của cha con mình trên xà lang và trên tàu, cho đến bây giờ, mình cũng không lý giải nổi. Không thể nào ngẫu nhiên mà cùng một lúc gặp được 6 đứa con dở sống dở chết bị tơi tả thất lạc trên xà lang, nếu không có một bàn tay mầu nhiệm nào đó độ trì.

 Nghe có tiếng gà gáy, mình biết trời đã sáng. Các con mình vẫn còn ngủ, không biết sao hai cháu Giáng Vân, Giáng Châu hồi khuya cứ cụ cựa hoài, cháu bị đau gì mình cũng chẳng biết nữa. Chút nữa mình sẽ xem hai cháu ra sao. Trước ngày đi ra bãi biển, hai cháu đã bị bịnh tiêu chảy, mình có đưa hai cháu đi bác sĩ, có uống thuốc, nhưng chưa bớt hẳn. Đã gần 8 giờ rồi, mình còn nhiều việc phải lo nên mình vội đánh thức chúng dậy. Tất cả đều dậy, tuy có phần mệt mỏi. Dĩ nhiên là mệt mỏi rồi, mình biết. Bỗng mình phát hiện hai cháu Vân, Châu có dấu hiệu tái phát bịnh tiêu chảy, nhìn đít quần của hai cháu, mình biết ngay. Mình vội vàng bế hai cháu lên và rồi mấy cha con cố gắng lê bước tới bịnh viện. May là bịnh viện cũng gần nhà.

 Tại bịnh viện, mình thấy người bị bịnh thì đông mà số y bác sĩ rất ít, gần như không có. Chỉ có vài y tá công tác xa nhà bị kẹt lại nên họ cũng cố gắng giúp đỡ bịnh nhân thôi. Mình bắt đầu thấy lo. Bỗng thật may, một phái đoàn Phật Tử thiện nguyện xuất hiện đúng lúc. Hỏi ra thì mới biết là của Nữ Tu Viện Nha Trang. Các ni cô bắt tay ngay vào công việc cứu trợ. Ni sư Trưởng đặc biệt chú ý đến cha con mình. Ni sư hỏi mình ở đâu, lý do sao các cháu không có mẹ chúng đi theo? Mình tuần tự kể cho Ni Sư nghe. Nghe xong, Ni Sư gọi một ni cô lại nói nhỏ vài câu, tức thì một lát, có 3 chiếc xe xích lô đến chở cha con mình về Tu Viện.

                       ( còn tiếp )


No comments:

Post a Comment