Khẳng định,
tôi không sợ chết. Ai rồi cũng chỉ một lần chết. Sợ gì! Bệnh tật? Ai rồi cũng
phải có, ai rồi cũng phải chịu đựng. Mỗi người chịu đựng một cách khác nhau: lạc
quan, bi quan.
Riêng tôi, tôi thường tìm những bài thơ, bài
văn cũ của tôi trước đây mà tôi tâm đắc đem ra đọc lại; tôi có cảm giác đó chính
là những giọt sương mai nhỏ lên cành cây đang héo rũ, vẫn còn một chút gì giá
trị sinh tồn.
TL
TÙY BÚT
Nói Chuyện Với Người Tình KHÔNG CHÂN DUNG
Hỡi Người… !
Lâu lắm rồi…! vâng, đã
lâu lắm rồi tôi chưa nói được với ai điều tôi muốn nói tận đáy lòng mình. Thời
gian im lặng ấy là những tháng ngày tôi ngồi nghiệm trải lại sự đời, ngồi nghỉ
chân trên đường đi "đãi cát tìm vàng" đó Người !
Như Người cũng biết
đấy, chẳng ai chọn sẵn được chỗ cho mình sinh ra, và cũng không ai có thể sắp
xếp số phận theo ý mình được. Bởi thế, sự đời cứ nói mãi mà chẳng hết - chẳng
chịu hết. Mà hết làm sao được khi mỗi chúng ta, hay nói đúng hơn phần lớn con
người trên thế gian nầy có thấy được "mình" và thấy được
"người" đâu; mấy khi nhìn "người" mà đau lòng
"mình"? Vì lẽ ấy, sự đời cứ mãi là sự đời...mãi nổi trôi...mãi trăn
trở...khôn nguôi.
Người ơi! tôi đi vào
cái " thế giới kết bạn bốn phương" nầy do một bốc đồng, hay nói đúng
hơn bởi một sự hụt hẫng cao độ, mọi chuyện cứ nghĩ đơn giản nhưng thực tế lại
chẳng đơn giản tí nào.
Tôi như một người mù,
lần tìm hướng đi "đãi cát tìm vàng" , hành trang mang theo là một nỗi
đau bất tận , càng đi hành trang càng nặng thêm lên , không cách chi rũ bỏ bớt
được. Cứ càng đi càng thấy rõ cốt lõi của cuộc đời, và không hiểu vô tình hay
cố ý, cuộc đời đã biến tôi thành một món hàng được bày bán ở "chợ đời”,
rồi kẻ đến lựa chọn, người đi chê bai, bởi tôi không phải là món đồ cổ quý hiếm
mà người đời cần tìm. Tôi bị người ta lật qua, lật lại, nâng lên, thả xuống
không biết bao nhiêu lần trong sự lựa chọn khắc khe đến ghê sợ !
Cho đến bây giờ, tôi
vẫn còn đang nằm lăn lóc trên tập giấy báo Phụ Nữ (*) được trải ra ở "chợ
đời" thật xô bồ và nhiều màu sắc , những màu sắc dịu mát đầy xảo
thuật...(?)
Tôi - tuy là kẻ bạc
phước, chuyện lứa đôi đã mang tàn tích đầy người, nhưng dẫu sao, từ vạch xuất
phát tôi vẫn là người chủ động, nay lại trở thành kẻ bị động. Và...cứ đu đưa
mãi trong vòng tròn đời sống "Kết Bạn Bốn Phương" như đang chơi trò
rủi may trong sòng bạc. Mà được rủi may thì cũng đã quý , tệ hơn thế, lại bị
chao đảo trong sự gian lận, bởi sòng bạc nào mà không có sự gian lận ?
Mãi đền hôm nay
tôi mới thấy được mình - một anh chàng ngây ngô, khờ khạo cứ nhìn "lòng
mình" mà đi tìm kiếm "lòng người",tìm đâu cho ra ? Nhiều lúc tôi
thèm được như Tù Hải, muốn chôn chân chết đứng giữa trời mà cũng chẳng được.
Dẫu sao, Từ Hải vẫn còn diễm phúc có được tấm chân tình từ Thúy Kiều, còn tôi,
suốt cả đời vẫn gập ghềnh nổi trôi theo số phận hẩm hiu, bạc phước đến thế là
cùng !
Người ơi ! giá như
những cơn giông bão trước đây đã từng vùi dập cuộc đời tôi, làm đông cứng lại
những tế bào vốn hằng nuôi sống trái tim tôi , để chẳng bao giờ tôi còn biết
yêu, biết nhớ, biết cô đơn khi trời đêm trở gió, thì hay biết mấy, yên phận cho
tôi biết mấy ! Ác thay, thời gian vẫn cứ trôi... máu vẫn chảy...trái tim vẫn cứ
gõ nhịp...và tôi lại cảm thấy hụt hẫng, thiếu vắng một thứ gì đó trong tâm hồn
mình.
Hơn lúc nào hết, tôi
đang khát khao một bàn tay để nắm - một cánh tay để vịn - một trái tim biết
lắng nghe và thấu hiểu - một tấm lòng rộng rãi sớt chia. Cuộc đời
"mộng" cứ dẫn tôi đi và cuộc đời "thực" lại kéo tôi về, cứ
thế giằng co nhau mãi nên đời tôi buồn như sợi tóc. Vâng, buồn như sợi tóc, nó
cứ mãi dài ra theo năm tháng, có muốn cắt bỏ đi cũng chẳng được, bởi nó đã trở
thành một phần máu thịt của tôi rồi. Thời gian thì cứ vô tình trôi đi mang theo
biết bao ước mộng không thành, còn lại đây chỉ là một nỗi khát khao bình dị vẫn
đang cháy bỏng trong lòng, và có lẽ sẽ theo tôi về một kiếp khác. Từng người
tình chợt đến rồi chợt đi - lúc gần - lúc xa - lúc ẩn - lúc hiện - có đó - mất
đó - tựa như những vì sao băng trong bầu trời đêm u tịch, để lại đằng sau những
bụi lửa làm rát bỏng cả đời tôi. Chẳng có nỗi đau nào giống nỗi đau nào, mỗi
nỗi đau đều mang một dáng vóc khác nhau; nhưng tất cả đã un đúc thành một nỗi
đau bất tận...Mọi thứ cần có thì lụi tàn dần, chỉ có nỗi đau là chất ngất...
Tôi giờ đây trở về,
đang ngơ ngác ở cuối đường với đôi bàn tay trắng, chẳng còn gì ngoài cái xác
thân rã rượi, ê chề... Còn chăng chỉ là những bài văn đang viết dang dở chưa có
đoạn kết - những tranh vẽ chưa tìm ra sắc màu để trám kín lỗ hổng cuộc đời -
những dòng nhạc chưa đủ thanh âm để viết thành giai kết trọn. Mọi thứ đều dang
dở...dở dang...
Đường đời có trăm vạn
nẻo, nơi đâu cũng thấy chim, hoa, lá cỏ thánh thót ngọt ngào. Ấy thế mà một ước
mơ nhỏ nhoi, bình dị cũng chẳng tìm đâu ra được : một hạt gạo cắn đôi - một
chiếc thuyền nan đỗ bến - một bếp lửa khói chiều ấm áp liếp tre thưa. Cái
"cõi tan hoang" đời tôi vẫn còn là cái "cõi tan hoang" với
ngổn ngang trăm nghìn mảnh vỡ. Bốn bề thì vẫn nghe xôn xao nắng gọi hoa chào,
nhưng tận sâu đáy lòng người vẫn bất động, bất can. Chẳng bao giờ có sự cảm thông
hoàn toàn giữa người đi bộ và kẻ ngồi trên xe hơi bóng lộn, chỉ một làn khói xe
tạt nhẹ qua người đi bộ cũng đủ làm cho họ cảm thức sâu xa về thân phận của
mình . Làn khói bay đi và tỏa mất trong không gian , mất trong thiên hạ , nhưng
còn đọng lại gì ở người đi bộ ? mấy ai mà biết được ! Sự cảm thông nào cũng có
một giới hạn nhất định của nó, nhưng điều tế nhị, nhạy cảm đối với kẻ bần cùng
thì lại đòi hỏi sự uyển chuyển - uyển chuyển từ tấm lòng. Cái kiểu cách đi
ngang qua đường tỏ vài cử chỉ ban phát vụng về chỉ còn đào sâu thêm sự cách
ngăn mà thôi. Hãy cảm thông nhau bằng những nỗ lực chia sẻ thực sự cuộc đời của
nhau. Hãy cùng nhau sóng bước để cùng thấy con đường phía trước còn bao xa ?
Chông gai, hầm hố nào cùng nhau sẽ phải vượt qua ? Có thế mới gọi là " một
nửa của nhau". Bởi, chỉ có thuyền mới hiểu biển mênh mông nhường nào, và
chỉ có biển mới biết thuyền đi đâu, về đâu. (Xuân Quỳnh) Giá trị
tinh thần đích thực là ở chỗ nầy.
Người ơi ! nếu con
sóng định mệnh nào xô giạt Người đến với tôi, thì xin Người đừng ngọt ngào hứa
hẹn một điều gì , tôi quá sợ những lời hứa hẹn đầu môi lắm rồi , những lời hứa
hẹn suýt đẩy tôi xuống vực thẳm. Chỉ xin Người cùng tôi góp nhặt lại những mảnh
vỡ đời tôi ,đem về che chắn lại cái "cõi tan hoang" của tôi, để may
ra tôi còn nơi trú ngụ trong những ngày giông bão đầy trời sắp tới. Xin Người
chút lửa khi tắt đèn, bởi "cõi tan hoang" của tôi đâu còn vách che
chắn khi trời đêm trở gió. Xin Người hãy đến với tôi bằng trái tim yêu thương
nhân hậu, bằng nghĩa cử sớt chia - sự sớt chia bằng hạt gạo cắn đôi. Xin đừng
bố thí cho tôi một góc nhỏ khối vàng mà Người đang có.
Hỡi người tình không
chân dung! tôi chưa biết Người là ai? Có thể Người là một Thiên Thần, chưa
vướng bận đường tình duyên đang đợi chờ tôi từ kiếp trước. Cũng có thể Người là
một góa phụ đang trên đường xui rủi, gãy gánh phu thê. Hay Người là một trang
nhan sắc chẳng may đã lầm đường pháo nổ, bạc phận hồng nhan?
Mà cho dẫu Người là ai
, là ai chăng nữa , thì tôi cũng vẫn dang rộng đôi tay hân hoan đón tiếp Người
về bằng trái tim yêu thương đời đời...kiếp kiếp...đến đá nát vàng phai...
Người ơi! Người có
nghe lời tôi nói không? Sao người mãi lặng thinh? Một tia ráng chiều cũng có
thể thắp sáng lại hoàng hôn đó Người! Hay chăng Người mót máy mãi mà không tìm
đâu ra được chút hương thừa của Bá Nha - Tử Kỳ, của Thúy Kiều - Từ Hải để làm
hành trang đi đến với tôi?
Nếu quả thế thì tội
nghiệp tôi biết mấy hỡi Người… ! ! !
TUYỀN LINH
2004
(*) Ghi chú! Năm 2004, mục Tìm Bạn Bốn Phương thường được rao trên báo giấy
Phụ Nữ Sài Gòn.
No comments:
Post a Comment