TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT
Tuyền Linh
Tập II - Nước Mắt Đàn Ông
Phần 4
02.2.2021 – Xin kể tiếp bạn nghe, mình đưa mắt nhìn về phía bờ bên
trong, người vẫn đông như kiến, ca nô chở người di tản hoạt động liên hồi. Mình
nhận thấy càng về chiều, càng nhiều các anh em binh sĩ thuộc sư đoàn 2 bộ binh
có mặt nơi đây. Hình như họ ra đây với tư thế chạy lánh nạn, ít có người trong
số họ mang theo vũ khí. Trời đã ngã chiều, nắng trở nên thoi thóp, mặc dù thế,
trên xà lang lại càng nhốn nháo hơn lên. Tiếng than khóc mỗi lúc một nhiều, vì
đói, vì khát và vì chết mà không kịp trối trăn. Có người bị chết, nhưng cũng có
người tự chết. Chết để không bị thấy cảnh mà ngàn đời sau không còn muốn thấy nữa.
Nhưng người muốn đâu bằng trời muốn, cảnh đời vẫn tiếp diễn…tiếp diễn…Tiếp diễn
mãi trong một buổi chiều oan nghiệt khôn lường. Bạn biết không, lúc bấy giờ đã
là 6h30 chiều, trời đã nhá nhem, thế mà ca nô vẫn chở đầy ắp các anh lính bộ
binh sư đoàn 2 cập sát mép xà lang. Khi các anh lính vừa nhô lên xà lang thì lập
tức bị một tràng đạn súng M16 hạ gục do một nhóm người mặc quần áo rằn ri trên
xà lang bắn. Mình hoảng hồn không hiểu điều gì xảy ra nữa. Đã là thế, nhưng các
ca nô khác vẫn cứ tiếp tục cập sát xà lang, rồi bị bắn chết, rồi tiếp tục…rồi
chết. Khi tiếng súng im hẳn, bạn không thể tưởng tượng được đâu, nước chỗ mép
xà lang không còn là màu xanh của nước biển nữa mà toàn là màu đỏ. Mình không
biết được thành phần chủ động bắn là ai, chỉ thấy họ mặc quần áo rằn ri, mình bị
khuất tầm nhìn nên không thấy rõ được phù hiệu trên quân phục của họ. Lúc bấy
giờ mình cũng không muốn tìm hiểu thêm làm gì nữa. Sợ quá…! Mình liền cởi vội bộ
đồ lính quân cụ của mình ra vất xuống biển. Chỉ mặc lại trên người mình duy nhất
một cái quần đùi xanh. Vậy thôi. Mình nghĩ như thế sẽ an toàn cho tính mạng của
mình hơn.
Đêm dần xuống, màn đêm bao phủ dày đặc tứ bề,
chẳng ai ngờ rằng thời điểm lúc bấy giờ mới là thời điểm kinh hoàng nhất. Không
hiểu sao, tất cả những người trên xà lang bắt đẩu xô đẩy giẫm đạp lên nhau như
những kẻ điên loạn. Họ la hét, khóc gào, thậm chí có một số người nhảy ầm xuống
biển. Mình không hiểu nguyên nhân từ đâu để xảy ra cảnh náo loạn nầy. Rồi mình
nghe có tiếng súng phát nổ phía góc bên kia xà lang, chỗ phát ra đóm sáng nhỏ
như ánh sáng đèn pin. Tiếp theo là những cuộc xô đẩy giẫm đạp của đám người
trên xà lang lại càng dữ dội hơn. Trong những âm thanh hỗn tạp vừa phát ra ở
phía góc bên kia, mình nghe có tiếng la cướp…! cướp…! Tiếng cướp được lan ra trong
đám đông nhanh như điện. Phản xạ tự vệ tự nhiên của đám người trên xà lang lúc
bấy giờ là xô đẩy nhau để thoát ra xa chỗ đang bị cướp, kéo theo một hệ lụy giẫm
đạp lên nhau còn tàn bạo hơn cướp - nhiều đàn bà và trẻ em bị chết. Trước cảnh
hãi hùng đó, mình gồng mình gắng sức giữ chặt đám vợ và con mình, nhưng cuối
cùng cũng đành bất lực buông tay. Ngay cả bản thân mình, mình cũng không có
cách gì đứng yên được một chỗ, cứ phải nương theo làn sóng người xê dịch để
không bị giẫm đạp. Dù rất gắng sức chống đỡ, nhưng mình vẫn bị sưng bầm toàn
thân. Mình gần như mất trí. Giữa một rừng
người luôn chao đảo một cách bản năng như thế, làm sao mình có thể tìm gặp được
vợ con đây? Những bước chân xiêu vẹo của mình lúc bấy giờ hoàn toàn vô thức.
Tuyệt vọng. Rất nhiều lần mình cố sức nhào về hướng mép xà lang để nhảy xuống
biển, nhưng cũng không được. Rừng người là vật cản không cho mình thực hiện ý định.
Minh biết trước sau gì vợ con mình cũng chết nên mình không còn hy vọng sẽ gặp
lại. Chắc chắn là như vậy. Mình không muốn thấy hình ảnh vợ con mình nằm chết
như những xác chết bên cạnh mình đã thấy. Không ngôn ngữ nào có thể lột tả hết
được những hình ảnh bi thương lúc bấy giờ. Có một điều lạ, giữa lúc mình rất muốn
chết thì mình thấy lờ mờ một hình tượng Phật Đà rất lớn hiện lên phía trên khoảng
không của xà lang, lúc rõ lúc mờ. Mình chưa kịp suy nghĩ gì thì mắt mình bỗng tối
om và sau đó mình chẳng hay biết gì nữa cả.
~~oo0oo~~
Mình vừa xem trên TV cảnh
bạo loạn nhân ngày kiểm phiếu tranh cử Tổng Thống Hoa Kỳ lần thứ 46 giữa đương
kim TT Donald Trump và cựu Phó Tổng Thống Joe Biden, chợt mình liên tưởng đến cảnh
bạo loạn năm 1975 tại Việt Nam. Mình cũng xin nói rõ với bạn, mình không liên
tưởng đến sự kiện chính trị đâu mà chỉ nghĩ đến việc chết chóc không thôi, cũng
đã thấy quá khiếp đảm rồi.
Như lần trước mình đã kể cho bạn nghe rồi đấy,
khi mắt mình bỗng nhiên tối om và tức thì ngã xuống bất tỉnh, lúc bấy giờ mình
không còn hay biết gì nữa cả. Lúc tỉnh dậy thì thấy trời mập mờ sáng, như thế
là mình đã bị ngất xỉu và đã thiếp đi qua một đêm, trạng thái trong người mình
rất bần thần. Mình có cảm giác như mình vừa bị rơi vào một hành tinh nào rất xa
lạ, không phải trái đất của mình đang sống. Hình ảnh lúc bấy giờ trên mặt xà
lang y hệt như một bãi tha ma lộ thiên không được chôn cất. Mình không thể nhớ
nổi điều gì đã xảy ra chung quanh mình. Mình vẫn giữ tư thế nằm ngửa mặt lên trời
như hồi mới tỉnh dậy để định thần, để nhớ lại…Mình xin lỗi bạn, mình không biết
phải dùng ngôn từ gì cho đúng nghĩa để nói lên hình ảnh lúc bấy giờ mình đã mục
kích cho bạn hiểu được tường tận. Mình chỉ tạm dùng từ bãi tha ma lộ thiên chứ
thật sự cũng không đúng nghĩa bãi tha ma. Trên bãi nầy cũng có người còn sống,
không chết, nhưng xem ra họ quằn quại dữ lắm; có thể chết cũng có thẻ sống nếu
có thân nhân đỡ đần. Mình cũng muốn giúp họ nhưng ngặt nỗi sức khỏe mình lúc bấy
giờ cũng chẳng hơn gì họ mấy. Hơn nữa, đám con và vợ mình cũng đang nằm lẫn lộn
trong đám người nửa sống nửa chết trên xà lang, mình cũng đang lần tìm.
Mình vận dụng
cả ý chí và sức lực để đứng lên, người mình vẫn còn loạng choạng không được vững,
nhưng mình mừng lắm vì nghĩ, chắc chắn là mình còn sống. Mình rán bước từng bước
khập khiễng đi về phía trái, chỗ đông người đang nằm, mắt không rời một ai.
Mình đang tập trung thị giác vào từng khuôn mặt của mỗi người đang nằm trên xà
lang, cả sống lẫn chết. bỗng giật nẩy người vì tiếng gọi sau lưng:” Ba ơi Ba,
bé chuột Ba nè!”. Mình quay vội mặt về phía có tiếng gọi thì hỡi ôi, thấy thằng
con trai thứ hai của mình là Nguyễn Duy Việt đang khệ nệ xách nách em nó là
Nguyễn Thị Giáng Vân bên hông, trông thật đáng thương. Cháu Vân chưa được tỉnh
táo, vẫn còn nhắm nghiền mắt, hai cánh tay còn lòng thòng lủng lẳng như người mới
chết. Lúc bấy giờ mình lo quá! Mình vội hỏi thằng anh nó:” Con gặp được nó ở
đâu vậy?”. Nó vừa nói vừa đưa tay chỉ:” Con thấy nó nằm đằng kia!”. Mình vội ẳm
bé Vân để nằm tạm ở một chỗ tương đối trống trên mặt xà lang, rồi dặn thằng anh
nó:” Con ngồi xuống đây trông coi em, không được đi đâu nữa nghe! Ba đi tìm Má
mày và mấy đứa”. Nó dạ và riu ríu nghe theo. Mình cảm thấy hình như có một sức
mạnh vô hình nào đó đang nhập vào người mình để trợ giúp mình, mình đứng lên mạnh
mẽ và tỉnh táo đi từ từ, quan sát thậy kỹ đám người còn đang nằm la liệt trên xà
lang. Bỗng mình dừng chân trước một đống xác, rất nhiều… đa phần là trẻ em nằm
chồng chất lên nhau. Linh cảm báo cho mình biết, có một điều gì đó buộc mình phải
ngồi xuống. Mình lật từng xác rời ra, và thật bất ngờ, mình phát hiện ra bé Châu
– con gái út mình – đang nằm sấp dưới ba cái xác trẻ em khác. Bé chỉ lộ ra được
cái đầu, còn thân mình bị che lấp bởi ba cái xác kia. Mình vội bế bé lên, ôm chặt
vào lòng. Lúc bấy giờ mình tưởng bé đã chết, nhưng một hồi tĩnh tâm, mình nghe
bé còn thở, mình mừng quá ẵm bé đi một hơi về chỗ gặp anh nó hồi nảy. Đã mừng,
lại càng mừng thêm, khi về đến chỗ anh nó, mình đã thấy chị kế nó là Nguyễn Thị
Giáng Kiều ngồi đó từ bao giờ. Hỏi ra mới biết, vô tình chúng nó gặp nhau. Như
vậy là mình đã gặp được bốn cháu rồi ( Nguyễn Duy Việt, Nguyễn Thị Giáng Kiều,
Nguyễn Thị Giáng Vân, Nguyễn Thị Giáng Châu ). Mình thật may mắn, cả một bãi
người nằm la liệt như thế trên chiếc xà lang, mà mình đã gặp được 4 cháu là cả
một điều kỳ diệu, nếu không nói là phép mầu. Mình cũng cần nói thêm để bạn biết,
khi mình gặp các cháu, mình thấy quần áo của chúng xơ xác, rách bươm. Như thế đủ
biết các cháu bị giẫm đạp như thế nào trong đêm hoảng loạn ấy.
( còn tiêp )
No comments:
Post a Comment