CẢNH ĐỜI
Vít cong những sợi mưa mùa
Hắt lên mặt bé những se sua đời
Ngoài kia con phố vẫn vui
Kẻ ăn người uống nói cười hi…hi…
Tròn xoe mắt, bé nghĩ gì?
Số phần - phần số. Biết đi hướng nào?
Tay cầm xấp vé lao đao
Mưa vô tình, cứ hắt vào nỗi đau
Trời thì đang ở quá cao
Có thể bận chuyện Nam Tào cũng nên
Thôi thì liều mạng – xui, hên
Đứng trơ đây, mặc đêm lên…ngày tàn…
Đằng kia cười nói tục phàm
Ly chai lách cách hô vang zô nè !
Kẻ vễnh mặt, người xun xoe
Tay bưng tay bụm như vè chổng mông
Giữa mưa bé đứng tồng ngồng
Đợi ai, ai đợi mà không chịu về
Vẫn đám người, cười hả hê…
Vô tâm đâu biết bé tê tái buồn
Nhìn lên, mưa thổi từng luồng
Nhìn xuống, xấp vé vẫn còn trong tay
Vài đồng lẻ gió lay bay
Làm sao đủ gạo mai đầy nồi cơm?
Cuộc đời trôi nổi sớm hôm
Sao lại khố rách áo ôm thế nầy !
Bất công chi lắm ông trời
Vừa mới tấm bé đã rơi vũng sầu
TUYỀN LINH
No comments:
Post a Comment