ĐÀ
NẴNG
PHỐ XƯA VẪN ĐÓ, EM MÔ?
Vẫn là đời - đời mang
đen trắng
Vẫn là đời - đời lắm bể
dâu
Vẫn là người - người
trong dâu bể
Vẫn là anh – anh mãi
là anh
Vẫn Đà Nẵng - ngựa xe
như nước
Vẫn người đi - người ở người về
Vẫn con phố - đèn xanh
đèn đỏ
Vẫn là anh – anh đã mất…Em
!
Khi anh quay về, cửa hồn
hoang phế
Vạt nắng cuối đường dẫn
bước ngu ngơ
Anh dò dẫm trên dòng
tâm thức
Đà Nẵng của ta, đẹp
quá đi thôi !
Nầy Em hỡi, sông Hàn vẫn
gợn sóng
Từng chuyến đò ngang vẫn
cập bến Đông Giang
Phà An Hải ôi, nhớ sao
là nhớ !
Tà áo bay ôm ấp một nỗi
niềm…
Chiều Đà Nẵng, đường
Quang Trung tình tự
Đưa Em về ngày đó…hay
hôm nay ?
Tới Cầu Vồng, ta chia
tay bịn rịn
Như Sơn Trà nhớ sóng
biển Tiên Sa
Đêm trầm mặc, đường
Ngã Năm giăng mắc
Ngọn đèn tình hò hẹn
Diệp Hải Dung
Ly kem lạnh mà ấm tình
hai đứa
Sáng mai tới trường trễ
học, bắt đền ai ?
Đà Nẵng đó, phố xưa
mình vẫn đó !
Em mô rồi? Phố mãi gọi
tên Em…! ?
TUYỀN LINH
2018
No comments:
Post a Comment