Anh ngồi đây giữa lòng Hà Nội Phố
Một mình thôi, cả thể xác lẫn linh hồn
Quán cóc bên đường đang nẫy mầm hạt nhớ
Hà Nội chiều thu sóng sánh mắt bơ vơ
Hương hoa sữa lung linh trong tiềm thức
Gió thu xưa mơn trớn cõi hồn chìm
Anh níu lấy giọt cà phê hiện thực
Làm chiếc phao vượt cơn sóng nỗi niềm
Chiều Hà Nội lá bàng thu đỏ rực
Ấm mùa xưa, sao lạnh quá mùa nay
Ngày tháng cứ bào mòn dòng tâm thức
Khiến hoàng hôn nhuộm tím sắc thu gầy
Gởi nỗi nhớ rêu phong lên cổ tháp
Theo khói sương lãng đãng mặt Hồ Gươm
Hồn bay lượn kiếm tìm vành trăng cũ
Đã chìm sâu trầm tích bóng tình nương
Em có nghe mùa thu xưa thức giấc
Cúc vàng tươi gọi khẽ Cốm Làng Vòng
Hương hoa vẫn nguyên mùi thơm cổ tích
Sao tình ta mãi ủ kín rêu phong
Anh ngồi đây với mùa thu Hà Nội
Nhớ mùa xưa nghe tím ngắt mùa nay
Em ở đâu, hỡi vành trăng cổ độ
Ngàn năm sau nhật nguyệt cũng buồn lây
Tuyền Linh
8.2012