BÂNG QUƠ
ÁO TRẮNG
Mượn nhé em, màu trinh
nguyên lụa bạch
Thời gian đâu xóa được
nét thơ ngây
Mây vẫn bay đùa cợt
cánh vai gầy
Cho thương nhớ anh giấu
vào tóc mộng
Em mỏng mảnh trước heo
may vàng rụng
Nhẹ nghe em, khe khẽ
nhón bàn chân
Để tưởng chừng em chạm
cả châu thân
Vào nhịp thở anh trải
dài mê lộ
Cứ khúc khích, cứ cười
như thuở nọ
Anh còn nguyên tuổi vụng
dại tình si
Trên môi em vẫn hé nụ
xuân thì
Anh mê mệt nghe lòng
mình mười tám
Có một chút…một chút gì
nhen nhóm
Mà căng đầy lượng máu chảy về tim
Rồi bỗng dưng anh chạy
giấu hồn mình
Và ngủ thiếp giấc ngoan
tà áo lụa
Em vẫn đó, vẫn ô mai mười
sáu
Áo trắng bay trắng cả
giấc mơ anh
Bước tung tăng góc nhỏ
sân trường mình
Anh ngoảnh lại tìm mùa
thu con gái
Thương biết mấy nét
trâm cài lược chải
Thời gian về đậu lại
cánh phượng yêu
Mắt môi thơm nào có
khác xưa nhiều
Anh vụng dại chìm theo
vùng ký ức
Đường chân trời bỗng hiện
ngay phía trước
Anh bâng quơ nhặt lượm
xác phượng rơi
Vài cánh chim bay về
phía chân trời
Chở em đến, em đi? Anh
chẳng biết !
Tuyền
Linh
2018
No comments:
Post a Comment