Friday, January 23, 2015

Gió chướng


Gió chướng

Nghe như Tết đã gần kề
Ong bay bướm lượn mân mê hoa ngàn
Lòng người chẳng biết Xuân sang
Hỷ, nộ, ái, ố có còn quẩn quanh

Nhìn lên, mong chút trời xanh
Nhìn xuống đất thấp, mong lành đôi chân
Nợ trần biết khó trả xong
Chỉ mong được chút nương thân với đời

Ở sao để vừa lòng người
Vui thì phải khóc, buồn đười ươi reo ?
Những điều nghịch lý trái chiều
Nếu không tuân thủ khó yên lòng người

Yêu đương dở khóc dở cười
Tình yêu vị kỷ, lòng người hỡi ơi !
Như cho vay phải lấy lời
Bỏ ra một vốn, bốn lời chưa thôi

Phận đời rách nát như tôi
Làm sao đáp ứng, đành thôi chịu đòn
Xáo ngôn cứ bủa vây hoài
Sở khanh… lừa đảo… ôi thôi đủ từ…!

Mấy chục năm sống làm người
Lần đầu tôi chịu những từ nhọ nhem
Cũng vì tôi nghe không quen
Nên chi tâm não càng trầm uất thêm

Tính tôi vốn thích bình yên
Mà sao mưa gió cứ triền miên gieo
Chung quy cũng tại cảnh nghèo
Lỡ ơn một chút mà đeo lụy phiền

Chừ đây nửa tỉnh nửa điên
Tâm không được tịnh, sao dìu tấm thân
Nổi trôi trong cõi hồng trần
Đành xem con Tạo xoay vần tới đâu

Phải chi có được phép mầu
Chuyển hóa tâm thức… thì đâu buồn phiền
Cuộc tình sao lắm đảo điên
Tám cơn gió chướng liên miên thổi hoài (*)

Tuyền Linh
2015

(*) 8 điều dao động bản thân một cách dữ dội nhất ( theo thuyết nhà Phật ), gọi là 8 cơn gió chướng.

No comments:

Post a Comment