Đỉnh Dốc Sương Mù
Trời bên đó Thu vàng còn ủ mộng?
Ở bên nầy Đông đã quấn khăn tang
Hai hàng cây se lá trụi bên đàng
Nắng nghiên đổ rọi soi vùng ký ức
Vẫn con dốc Duy Tân dập dìu tha
thướt
Aó học trò bướm lượn trổ đường hoa
Em có bao giờ nhớ Đà Lạt năm xưa ?
Hoa quỳ dại hai bên đường vẫn đợi
Đành quên sao những tháng năm phơi
phới
Suối hẹn hò mây phủ bụi sương giăng
Đỉnh Langbiang nhìn xuống phố lên
đèn
Chân vội bước sợ trễ giờ xưng tội
Chuông Nhà Thờ từng hồi như giục
hối
Lời nguyện cầu em còn nhớ gì không
?
Đêm Thánh lễ nghe chùng đôi tâm sự
Ngày em đi phố phường như chết lặng
Vầng thái dương ủ dột một góc trời
Ghế đá công viên vắng cả tiếng cười
Hoa đào nở bỗng vàng màu ảo giác
Phố phường cũ tự dưng sao thấy lạ
Em đi rồi phố xá cũng buồn theo
Trường Bùi Thị Xuân mỗi sáng mỗi
chiều
Ai gõ bước cho tình xanh ươm mộng
Chiều Thủy Tạ ai đợi chờ trông
ngóng
Ngụm cà phê nghe thời khắc lạ
thường
Lòng bồn chồn từng giọt nhớ giọt
thương
Em chưa đến hay là em không đến ?
Cảm xúc ấy vẫn còn nguyên ký ức
Dĩ vãng kia đang thắp sáng trong
hồn
Xin em về Đà Lạt một lần thôi
Nghe suối thác kể chuyện tình xa
cách
Lỡ mai em về, anh mồ yên mả đẹp
Giot lệ tình có đẫm ướt khăn tang
Thì xin em nhặt một chiếc lá vàng
Đặt lên mộ anh thay vòng hoa tưởng
niệm
Cũng xin em đừng buồn và đừng khóc
Cho hồn anh thanh thản giấc ngàn
thu
Anh vẫn chờ em trên đỉnh dốc sương
mù
Nơi chúng mình đã bao lần hò hẹn
Tuyền Linh Nguyễn Văn Thơ
( nhớ mùa Giang Sinh 1987 )
No comments:
Post a Comment