Đà Lạt cuối thu
tia nắng nhạt
thóp thoi trên đồi vắng
đọng giọt sầu
lên cỏ úa chiều thu
tiếng ai gọi
nghe chừng như đồng vọng
em không về xem
Đà Lạt tàn thu ?
buổi gặp mặt
cuối cùng ngày xưa đó
ta ôm tình chôn
tận đáy lòng sâu
bởi ta biết tự
thân ta đã lỡ
treo hồn mình
vào đôi mắt mưa ngâu
em ngày đó
thường thả hương theo gió
ta mãi mê đón
gió đội sương khuya
nghe khắc khoải
trong lòng đêm Đà Lạt
em ở đâu, sao
chẳng nhớ lối về ?
qua Ông Đạo rẽ
ngang Trần Quốc Toản
bước chân buồn
dừng lại quán cà phê
Thủy Tạ đó, ngày
xưa ta thường hẹn
loáng thoáng đâu
hình bóng cũ hiện về
ngày tháng cứ
bào mòn dần tâm tưởng
rượu tàn canh
chới với giấc mơ tình
đêm huyễn hoặc
chạy đuổi trăng bắt bướm
lòng hỏi lòng
cây cỏ có điêu linh ?
em tự đến tự đi,
ngày tháng cứ
đuổi theo em cho
đến lúc bạc đầu ?
nơi cuối nẻo
hoàng hôn dần chợt tắt
đốt trầm hương
ta gọi với trăng sao
thôi, đã lỡ gieo
hạt mầm trên đá
ta đành lòng hái
trái đắng cuối mùa
réo gọi mãi cũng
chỉ là dư ảnh
đường nhân gian
ai biết được hơn thua.
tuyền linh
No comments:
Post a Comment