Dấu Thời Gian
1.
Lạnh thay tuổi
đã xa người
Mùa Thu cũng
chết cuối trời Đông, Tây
Chút hương còn
thoảng đâu đây
Heo may thổi lại
phút giây vô thường
Nỗi niềm sâu
thẳm sông Tương
Mười sáu tháng
tám ngập đường vàng bay
Chao ôi, là phút
giây nầy ?
Đón ngày sinh
nhật vòng tay khép hờ
2.
Lại thêm được
một tuổi trời
Lại thêm phiền
não xuống đời ngổn ngang
Muốn ghì níu
chặt thời gian
Cho cơn mơ trắng
dịu dàng đừng qua
Nhưng rồi càng
níu càng xa
Trong tôi còn
lại chỉ là vọng âm
Bốn mùa Xuân,
Hạ, Thu, Đông
Ngồi đây mà
ngóng nước ròng nước lên
Tôi chừ nhớ nhớ
quên quên
Nhớ mùa Thu
chết, quên tên tuổi mình
Không là duyên
nợ ba sinh
Thì thôi xin giữ
chút tình tri âm ?
Còn đây âm sắc
thi cầm
Xin làm cầu nối
giữa linh hồn người
Đường tơ cuối
đất cùng trời
Mang theo hơi
thở về nơi giao tình
Ơi người tri kỷ
tri âm !
Có nghe thấy
được tiếng lòng tôi không ?
Ẩn trong âm sắc
thi cầm
Lệ tôi tuôn chảy
thành dòng…ai hay ! ?
Tuyền Linh
16.8.2013
No comments:
Post a Comment