Tuyền
Linh
TẬP II - Nước Mắt Đàn Ông
Phần 20
17.4.2021 – Mình xin lỗi, hôm qua
mình đang kể cho bạn nghe về chuyện ông Nguyễn Mạnh H. em rễ của cô Lan ngang
nhiên vô nhà mình mà không phép tắc gì cả, lại còn tỏ thái độ bề trên nên mình
giận tím ruột. Vì thế mình tức thì chấm dứt chuyện mà quên cả chào tạm biệt bạn.
Bạn bỏ qua cho mình nghe! Mình xử sự cũng ngộ thật, chuyện kể mà cũng lên cơn
như chuyện đang xảy ra tại chỗ. Hi…hi…!
Trở lại vấn đề hôn lễ của mình, hôm ấy sau khi
thắp nhang cúng lạy và xin phép ông bà tổ tiên, xin phép cả mẹ các cháu cho mình
và cô giáo Cao Thị Lan được bước thêm bước nữa, nên duyên chồng vợ. Ông anh rễ
mình, chồng chị Sáu đại diện cho mình mời tất cả bà con lối xóm đang có mặt tại
buổi lễ ngồi vào bàn để dùng bữa cơm thân mật. Bữa cơm thân mật khá vui vẻ ấm cúng,
kéo dài khoảng một giờ thì tiệc tàn vào lúc 21h00 trong ngày. Mặc dù đã 21h00
giờ đêm, đường xa vắng, nhưng hai vợ chồng chị Sáu vẫn quyết định ngỏ lời với tụi
mình để anh chị về lại Khu Kinh Tế Mới Châu Sơn. Mình hiểu đây là vấn đề nhạy cảm
nên không có ý giữ anh chị ở lại.
Sau khi tiệc tàn, bà con lối xóm ai về nhà nấy.
mình và cô Lan cùng sáu cháu dọn dẹp bàn ghế chén đĩa gọn gàng vào một góc nhà,
rồi tiếp tục ngồi lại trò chuyện với nhau. Mình thì không nói gì nhiều, nhưng cô
Lan và các cháu thì hỏi han nhau huyên thiên chuyện. Mình thì cảm thấy vui vui
trong cảm nghĩ một hình ảnh gia đình mới vừa được hình thành. Riêng cô Lan và các
cháu lúc bấy giờ có được cảm giác gì thì mình vẫn chưa biết. Nhưng dẫu sao, thực
tế vẫn cho mình thấy, mình đang lật qua một trang sách mới của cuộc đời và bắt
đầu bước những bước lạ lẫm vào con đường mới của sự sống mà ở đó chẳng biết được
phước hay họa đang chờ chực cha con mình (?) Vậy theo bạn, phước hay họa đến là
do ta hay do một thế lực siêu hình nào ban phát? Theo mình, sự sống con người,
chẳng có gì đến là ngẫu nhiên cả. Họa và phước là hai khái niệm luôn song hành,
thể hiện triết lý: nhân-duyên-quả nghiệp-luân hồi-cân bằng. Bên cạnh tốt có xấu
và bên cạnh xấu có tốt. Suy cho cùng, nếu ta chịu khó kiểm nghiệm lại diễn tiến
cuộc sống của bản thân, ta sê thấy những điều xảy ra như thế nầy: đôi khi ta cảm
thấy thất vọng, đau buồn khi mọi thứ không suôn sẻ như mong đợi. Cũng có khi cảm
giác như cả thế giới đang sụp đổ? Nếu điều trên xảy ra thực sự thì không có gì
là sai khi ta khóc hoặc cảm thấy thất vọng. Nhưng khi ta bình tĩnh và kiểm soát
bản thân trở lại, và hãy thử nhìn chúng dưới một góc độ khác, có thể ta sẽ nhận
ra rằng chúng không tồi tệ như ta nghĩ và đôi khi lại là cơ hội để ta có được điều
tốt hơn. Với mình, không có gì xác định được là tốt hay xấu. Chẳng qua ta nhìn
vấn đề qua chiều hướng tích cực hay bi quan mà thôi. Như mình đã nói với bạn từ
trước, trong cái rủi vẫn có cái may, điều quan trọng nhất là không bao giờ từ bỏ
hy vọng, vì nơi nào có sự sống thì nơi đó có hy vọng ( Where there’s life, there’s hope ). Hãy tin, thế giới nầy vẫn luôn
có một nơi tốt đẹp đang chờ ta và cuộc sống muôn mầu vẫn đang ẩn hiện đâu đó
quanh ta. Tin như thế đi!
Say sưa triết lý bâng quơ với bạn mà quên kể
tiếp cho bạn nghe về “ Đêm Tân Hôn “ của mình - Đêm Tân Hôn có một không hai giữa
thời bao cấp. Cô cháu chúng nó chuyện trò mãi rồi cũng đến lúc mỏi miệng phải
ngưng, nhất là mỏi mắt phải ngủ. Gần 12h00 khuya rồi còn gì? Mình thấy hiện tượng
đó xảy ra qua những cái ngáp dài của lũ nhỏ. Mình xuề xòa chủ động chấm dứt cuộc
nói chuyện của cô cháu chúng nó bằng câu bâng quơ:” Thôi, ai nói chuyện gì thì
nói, lão đi ngủ đây”. Tức thì cô cháu đồng loạt đứng lên nhưng vẫn còn lớ quớ
không biết phải làm gì? Lớ quớ là đúng, vì thường ngày nhà mình chỉ kê một cái
giường thật lớn vào một góc nhà, sát vách sau của nhà cho sáu đứa nhỏ ngủ. Song
kề theo đó là bàn thờ mẹ chúng nó được đặt ngay chính giữa vách sau. Ngoài ra
thì chẳng có gì cả, chỉ vài cái ghế gỗ thô sơ xiêu vẹo của chủ nhà cũ để lại.
Chắc bạn thắc mắc, vậy thì mình ngủ ở đâu? Mình thì đơn giản thôi, mình có một
cái giường xếp cá nhân, kiểu giường nhà binh - cứ tối đến thì đặt ngay chính giữa
nhà để ngủ, sáng ra xếp lại gọn trơn. Có điều, giường cũng đã cũ, không biết ông
Uẩn chủ nhà cũ đã xài cái giường nầy được bao lâu mà nay phần vải bố ngay chỗ đặt
lưng thụng xuống khá sâu nên nằm qua đêm hay bị đau lưng. Vì thế, mình ít khi nằm
ngửa mà thường nằm nghiêng để dễ trở qua trở lại đặng tránh đau lưng. Do tình
trạng giường chỏng chưa kê kịp nên cô cháu nó lớ quớ là vậy. Mình vội cùng các
cháu ra khoảng đất trống bên hông nhà khiêng cái giường lớn vào đặt lại chỗ cũ
như thường lệ. Các cháu thì rất quen việc nầy nên chẳng mấy chốc đâu lại vào đó.
Mình tắt đèn lớn và cho các cháu đi ngủ trước. Riêng mình và cô Lan đem hai cái
ghế gỗ ra trước sân ngồi hóng mát và tâm sự. Được cái là nhà mình tuy ở ngoại ô,
nhưng nằm ngay mặt tiền thuộc quốc lộ 27 nên thỉnh thoảng có xe qua lại cũng
vui. Mình quen với cô giáo Lan tính ra cũng lâu, nhưng ít khi mình trút hết tâm
sự cho cô ấy biết. Mình nghĩ, nên để cô ta nhìn hoàn cảnh bên ngoài của mình để
cô ta có quyết định đứng đắn hơn khi đi đến sống chung với mình. Cái nhìn trực
giác bao giờ cũng quý. Mình nghĩ bằng mắt sẽ chính xác hơn bằng tai. Sẽ chạm đến
tâm từ bi hơn. Mình nói cho bạn nghe như vậy không có nghĩa là mình tôn vinh lòng
thương hại mà mình mong muốn một tình thương đích thực giữa con người với con
người. Có thể là mình nói vấn đề nầy với bạn hơi sớm khi quãng đời của mình và
bà xã Lan còn đang ở phía trước. Dù bạn là người sinh sống trong một thế giới
khác, nhưng dù sao cũng là người bạn khá thân với mình nên trước sau gì mình cũng
nói tất tần tật cho bạn biết những gì mình đang có, sẽ có trong hôn nhân giữa mình
và bà xã Cao Thị Lan. Đợi nhé!
Đêm hôm ấy không có mưa nhưng sương xuống quá
nhiều, mình nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần 2h00 sáng rồi nên mình vội dìu bà xã
Lan vào nhà ngã lưng tạm trên chiếc giường nhà binh tri kỷ của mình, giường tuy
không ấm nhưng có đủ hai người lại trở nên ấm. Thế mới lạ!
Ấm thì có ấm
đó, nhưng cả hai vẫn không sao ngủ được, tụi mình lại tiếp tục bàn chuyện trên trời
dưới đất, mà cụ thể nhất là chuyện ăn ở trong nay mai như thế nào cho tiện. Bà
xã Lan thì không thể nào theo mình về ở nhà mình được rồi. Bỏ cơ ngơi trên phố
cho ai mà theo mình về dưới quê? Hơn nữa, từ Thôn Phú Thuận nhà mình lên tới
Trường Đường Mới cô ta đang dạy học cách nhau 4 km, làm sao cô ta đạp xe nổi? Cách
nào cũng bất tiện. Chỉ còn cách duy nhất là cha con mình phải di chuyển lên phố
ở. Cách đó thì mình hơi cực một chút mỗi khi phải đi làm nương rẫy, nhưng chắc
cũng phải chọn cách đó thôi, không còn cách nào khác.
Vậy đó bạn, đêm Tân Hôn của tụi mình là thế,
chỉ có thế. Biết đâu đó giống đêm Tân Hôn ở một hành tinh nào khác cũng nên?
Sáng sớm ra, mình đưa bà xã Lan về lại nhà trên
phố để bà ấy nghỉ ngơi. Trước khi về, tụi mình cũng thống nhất với nhau là mình
và các cháu sẽ dọn lên ở chung với bà trên phố nhưng cũng phải thư thả thời
gian một chút, vì mình sắp phải thu hoạch lúa.
Đúng như dự tính, sáng ngày 05 tháng 6 năm
1976, mình tiến hành việc gặt lúa. Mùa nầy mưa gió cũng khá nhiều nên ruộng sình
nhiều quá, có nhiều chỗ phải đặt những tám ván mới tựa người vào gặt được, không
thì bị lún sâu. Ruộng ở Đơn Dương thuộc dạng ruộng thung lũng khe suối nên sình
và phèn khá nhiều, không như những cánh đồng miền Tây, dễ cấy dễ gặt, năng suất
lại cao. Ở đâu phải chịu đó thôi, trời cho gì thì hưởng cái đó. Với mình, mình
cho tất cả đều bình thường vì mình quan niệm, đời luôn có luật bù trừ mà bạn.
Như ở đây, ngoài việc làm lúa, những mùa thu hoạch mì gòn và nhất là mì Ấn Độ,
nông dân sản xuất ra được bột củ mì rất nhiều, thị trường ăn hàng cũng mạnh. Rồi
rảnh rỗi vào núi bẻ măng le về phơi khô để bán. Nói chung, có nhiều nguồn thu
hoạch để bù trừ lại lúa. Vụ lúa nầy, sào ruộng mình thu hoạch được 8 thùng lúa
( loại thùng thiết gánh nước ). Như vậy cũng xem như là tương đối đạt năng suất.
Sào ruộng nào cao nhất cũng chỉ thu hoạch được 10 thùng thôi bạn à. Vậy cũng nên
mừng cho mình nhé bạn hiền! Mình không
biết những chỗ khác thì sao, nhưng tại địa phương mình ở, cụ thể là thôn Phú Thuận,
nông dân thường hay đong đếm lúa bằng thùng thiết, loại thùng gánh nước 20 lít,
tương đương bằng 1 giạ lúa.
( còn tiếp )