Monday, January 31, 2022

NƯỚC MẮT ĐÀN ÔNG 1


 

 

TRÒ CHUYỆN VỚI KHOẢNG KHÔNG TRƯỚC MẶT

                                                     Tuyền Linh

TẬP II - Nước Mắt Đàn Ông

Phần 1

01.1.2021 - Bạn hiền ơi, Tết sắp đến nơi rồi, bạn có gì vui không kể cho mình nghe với? Tính ra mình tạm biệt nhau cũng khá lâu bạn há, cũng hơn một tháng rồi còn gì? Nhớ những ngày còn lùm xùm ở Tòa án về việc kiện tụng tranh chấp gia sản làm mình mệt nhừ, mà chắc là bạn cũng không thua gì mình? Nội nghe mình kể những diễn biến méo mó trong thời gian hai bên tranh tụng nhau cũng đã no cả màng nhĩ rồi, nói chi những thứ khác. Tuy nhiên, dẫu mệt nhưng mình vẫn vui vì mình luôn hy vọng là mình sẽ thắng kiện nếu Tòa án xử công minh. Bây giờ, tình hinh dịch bệnh Covid-19 quả căng thẳng nên có thể việc kiện tụng của mình sẽ bị kéo dài, không biết đến bao giờ xử lại? Vậy nên mình và bạn tạm ngưng tâm sự về vụ Tòa án ở đây, khi nào vụ án tiếp tục xử, mình và bạn chia sẻ lại nhé ! Có một điều mà mình quên phân trần và giải thích với bạn từ trước, là mình thuộc dạng tha phương cầu thực nên ngôn từ của mình mỗi khi chuyện trò với bạn nghe pha trộn nhiều vùng miền khác nhau như Bắc, Trung, Nam xen lẫn? Chắc bạn cũng thắc mắc nhưng vì tế nhị, bạn không nói ra chứ gì? Đôi lúc mình cũng có đọc lại một vài đoạn văn mình đã viết, mình thấy có điều ấy xảy ra nhưng mình không chỉnh lại cho đồng nhất ngôn từ vì mình cho đó là ngôn từ của bản năng – nó rất thật và rất đẹp. Với mình, bản năng luôn THẬT nên mình muốn giữ nguyên như thế.

 Thú thật với bạn, cũng có khi mình suy nghĩ, tại sao mình “ lai “ giọng nhiều vùng miền như thế? Mình cũng không biết nữa. Tính ra, hiện tại mình lai căng tới 3 giọng chính: Bắc, Trung, Nam, chưa kể giọng địa phương của các vùng miền nầy. Thú thật với bạn, những ngôn từ mình phát âm khi nói chuyện với ai, rất tự nhiên, vô thức. Nó đã ngấm vào máu thịt của mình tự bao giờ nên nó luôn đồng hành với mình trong mọi lãnh vực đời sống thường nhật. Trong định nghĩa của sách vở, người ta cho đó là sự lai căng, không tốt. Nhưng quan niệm của mình thì ngược lại, mình cho đó là những mốc thời gian ghi dấu một thời để yêu và để sống. Nó rất thiêng liêng, hồn nhiên và nhất là rất THẬT. Vâng, đúng thế! Bất cứ thứ gì trong hiện tượng lai căng của mình cũng đều thật cả. Thật đến dễ yêu. Có những đêm, mình nằm cố moi trí nhớ để tìm xem mình bắt đầu lai căng giọng nói từ thời điểm nào. Hồi mình còn độc thân, mình nói năng rặt tiếng Đà Nẵng Quảng Nam mà. Lúc bấy giờ mình đang học cấp Trung Học Phổ Thông tại trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng. Rồi đến khi mình vào học lớp sinh viên giám thị hầm mỏ tại mỏ than Nông Sơn, mình quen bà vợ mình - Tạ Thị Minh Phương – không hiểu sao tự nhiên mình bắt đầu lai giọng Bắc. Các bạn học lớp mình thường hay chọc ghẹo mình là dân mắm nêm mà bày đặt nói giọng rau muống. Cũng có vài bạn góp ý thẳng với mình: “ Này mày, thà mày nói giọng nào một thứ giọng thôi, lúc xen Quảng Nam lúc xen Bắc nghe sao ấy. Mầy trong cuộc không thấy gì nhưng tụi tao ngoài cuộc thấy khó nghe lắm. Tao góp ý chân thành đó, đừng buồn nghe! “

 Cho đến bây giờ mình vẫn còn nhớ như in giọng trêu chọc có phần thô lỗ của các bạn: “ Ê mầy, chắc mầy hun và uống nước miếng con bồ mầy nhiều quá nên lai giọng Bắc Kỳ chứ gì? Mầy coi chừng, lỗ đít cô nàng có cọng rau muống đó! “ . Mình nghe, giận đỏ mặt tía tai, nhưng rồi nguội ngay, vì nghe mắc cười quá. Mình còn nhớ năm đó là năm 1963. Mà Phương là người Bắc thật, cô ấy quê Nam Định, theo gia đình di cư vào Sài Gòn năm 1954. Gia đình Phương định cư tại Sài Gòn, chỉ một mình Phương ra sinh sống và làm việc tại Đà Nẵng. Lúc bấy giờ Phương đang công tác bên ngành xã hội thuộc hệ thống quân đội chế độ cũ. Mình quen Phương trong một chuyến Phương đi công tác xã hội tại mỏ than Nông Sơn. Nông Sơn là một huyện lỵ thuộc tỉnh Quảng Nam, cách thành phố Đà Nẵng 30 km. Lúc bấy giờ, cả mình và Phương đều cư trú tại thành phố Đà Nẵng. Tuy vậy, hai đứa rất ít khi gặp nhau, bởi mình học cố định tại mỏ than Nông Sơn, còn Phương thì thường xuyên đi công tác ở các quận huyện. Cá nhân mình thì mỗi tuần được về phép một lần vào thứ bảy và chủ nhật, nhưng cũng hên lắm mới gặp được Phương, vì Phương thường đi công tác lung tung, không có ngày giờ nhất định. Phương tạm trú tại cư xá cán sự xã hội, chỗ Phương ở nằm bên kia sông Hàn, thuộc quận ba thành phố Đà Nẵng. Mỗi lần muốn gặp Phương, mình phải qua đò ngang mới đến được chỗ Phương ở. Kể ra thì cũng lắm vất vả nhưng cũng rất lãng mạn, nhất là về đêm. Bạn biết không, tụi mình thỉnh thoảng thường thuê đò ngang tính giờ để bồng bềnh ngắm trăng sao những lúc rằm trăng. Thật thú vị bạn à.

 Mình quen Phương đâu được một năm thì Phương dọn nhà qua ở chung với bà chị họ bên trung tâm thành phố, không còn ở cư xá tập thể bên kia sông Hàn nữa. Thời gian nầy tụi mình có điều kiện địa lợi để khắng khít nhau hơn. Chị họ Phương là chị Soạn, vợ của đại úy Soạn đang công tác tại sư đoàn 2 bộ binh. Anh Soạn thường xuyên đi hành quân xa nên nhà chị Soạn cũng vắng vẻ lắm. Có Phương về ở, chị rất vui. Nhà chị Soạn tương đối rộng rãi thoáng mát. Chị dành riêng cho Phương một phòng đầy đủ tiện nghi, kể ra cũng tiện cho việc lui tới của mình mỗi khi đến thăm Phương. Nhà chị Soạn nằm ngay trước mặt tiền, đối diện với nhà ga xe hỏa thành phố Đà Nẵng nên cũng khá vui. Tuy vậy, bên cạnh cái vui cũng có cái không vui, đó là suốt ngày đêm đều nghe tiếng còi tàu hụ. Lúc đầu thì mình cảm thấy khó chịu, nhưng riết rồi cũng quen. Được cái là dân cư ở đây hiền lành lắm, rất thật thà dễ mến. Được nữa là ga xe lửa Đà Nẵng ít khi xảy ra những cảnh hỗn tạp như ga xe lửa Sài Gòn nên mình rất thích.

 Phương ở nhà chị Soạn đâu được hai năm, từ năm 1962 đến năm hết năm 1963 thì Phương thuê phòng riêng trên đường Hoàng Diệu để ở. Trước khi chuyển đổi chỗ ở, Phương cũng có bàn bạc với mình, mình thấy đây là vấn đề nhạy cảm và hợp lý nên mình cũng OK.

  Từ địa điểm mới Phương ở đến cơ quan Phương công tác khá gần nên rất tiện thời gian đi làm. Hơn nữa, nhà mới nầy cũng tọa lạc trước mặt tiền đường phố nên rất tiện việc cho xe đưa rước Phương đến sở làm mỗi ngày. Phương ở chung trong một gia đình công chức nhà nước nên việc ăn uống cũng tiện. Bà chủ nhà nấu cơm tháng cho Phương ăn luôn. Phương chỉ ăn cơm chung với gia đình bà chủ nhà vào buổi chiều, buổi trưa Phương dùng cơm tại cơ quan. Tuy ở chung nhà bà chủ, nhưng Phương có phòng riêng khá thoáng mát, biệt lập, phòng lại được tiếp giáp với mặt lộ bên ngoài. Nhờ vậy, mỗi lần mình đến thăm Phương rất tự do. Cũng có nhiều lúc khuya khoắt, lười về nhà, mình ngủ đêm lại với Phương trong phòng cũng không sao. Ê, mà nói đến đây bạn đừng cười nghe! Người ta thường nói, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mà mình thì dứt khoát không “ bén “. Không được bén. Một mệnh lệnh nội tại. Bạn muốn biết lý do của sự khác thường nầy ư? Dễ thôi, bạn biết đó, lúc bấy giờ mình còn đang là sinh viên hầm mỏ thực tập, mỗi tháng mình chỉ được hưởng lương 1.500 đồng; làm sao mình có thể trang trải mọi nhu cầu đời sống nếu Phương có bầu? Đó là chưa nói đến chi phí đám hỏi, đám cưới. Phải nhịn thôi. Phải nhịn! Sao bạn trố mắt nhìn mình như thế? Mình biết bạn đang nghĩ gì? Bạn yên tâm, mình rất chuẩn MEN, rất chuẩn. Sở dĩ mình sống được như vậy là nhờ mình biết điều tiết lý trí một cách triệt để hòng áp chế bản năng. Thế thôi! Mình cũng thừa biết tính dục là chất xúc tác hữu hiệu trong lãnh vực luyến ái của đôi nam nữ, ngay cả trong tôn giáo cũng công nhận điều nầy. Đó là hương vị của tình yêu. Giới tính và tính dục là ân huệ Thượng Đế ban cho con người. Con người là một thực thể gồm xác và hồn. Xác và hồn không phải là hai phần cô lập nhau, mà chúng liên hệ mật thiết với nhau, tác động lên nhau một cách sâu xa. Do đó, khi hai người sử dụng giới tính để nên một với nhau và sinh sản con cái, thì đây không phải là chuyện sinh lý thuần túy, mà còn liên quan đến điểm thâm sâu nhất trong ngôi vị con người là TÌNH YÊU. Tính dục có một vai trò quan trọng trong tình yêu. Nó là ngôn ngữ của tình yêu, giúp con người thông đạt với nhau một cách sâu xa nhất. Tuy biết vậy, nhưng có đôi lúc, tính dục nó hành hạ mình một cách dữ dội, nhưng mình cố cắn răng chịu đựng thôi. Rồi mình tự an ủi mình, mình đang nuôi dưỡng tình yêu cho đủ lớn. Bạn thấy đó, mình mâu thuẫn với bản thân mình ghê chưa! Chung quy chỉ tại vì mình lúc bấy giờ còn nghèo quá. Mình xác nhận với bạn, suốt trong hai năm 62 và 63, mình sống với Phương hoàn toàn như vợ chồng, trừ chuyện đó. Dĩ nhiên là mình phải gồng mình…gồng mình…và gồng mình…!

  Qua năm 1964, đây là mốc thời gian đánh dấu sức con người chịu đựng có hạn đối với những gì đi ngược lại với thiên nhiên, mà cụ thể là bản thân mình - Phương có thai. Khi biết chính xác có bầu, tụi mình nửa mừng nửa lo. Mình tức tốc về báo cho các chị mình biết, rồi thì mỗi chị đóng góp một ít tiền để lo đám cưới cho mình. Ông anh rễ lớn của mình đại diện bên nhà trai đi theo mình vào Sai Gòn để lo đám cưới. Hôn lễ cử hành rất đơn sơ, nhưng mình cảm thấy hạnh phúc. Tuy đơn sơ, nhưng tiệc cưới hai họ cũng được ăn uống tại Nhà Hàng đàng hoàng. Sau tiệc, vợ chồng mình tạm về khách sạn nghỉ thay vì rước dâu về nhà chồng. Nhà chồng có đâu mà rước dâu? Mọi việc rồi cũng qua.

 Rồi 2 tháng…4 tháng…7 tháng….9 tháng…, đến ngày khai hoa nở nhụy. Phương sinh nở tại nhà hộ sinh Phao Lồ Đà Nẵng vào ngày 28 tháng 9 năm 1964. Con đầu lòng của mình là gái, mình đặt tên Nguyễn Thị Giáng Hương. Ai cũng nói tên con gái mình thật đẹp, và họ nghĩ mình đã chuẩn bị tên Giáng Hương từ trước, nhưng kỳ thực không phải vậy.  Ngay cả ngày giờ sinh con gái mình, mình cũng không có mặt tại nhà hộ sinh. Lý do: mình bị Quân Cảnh bắt lính quân dịch tại ngã tư Phan Chu Trinh, và tức tốc bị đưa về trại nhập ngũ  ngay sau đó. Tại đây, người ta phân loại, mình thuộc diện trốn quân dịch 4 năm nên không được ưu đãi gì. Mình sinh năm 1940, đáng ra mình phải trình diện đi nghĩa vụ năm 1960 mới đúng. Vì lẽ ấy, mình không được phép tự do về thăm nhà để báo tin. Trong trại nhập ngũ, mình nhờ anh bạn báo tin về nhà, và sáng hôm sau, bà chị mình vào thăm mình, đồng thời cung cấp cho mình vài thứ cần dùng trong sinh hoạt hàng ngày. Thú thật với bạn, mình rất buồn khi bị bắt bất ngờ. Dẫu sao, mình cũng mừng là Phương sinh nở được mẹ tròn con vuông.

  Mình bị chuyển đi ngay vào Trung tâm Huấn luyện Quang Trung Sài Gòn sau 2 ngày ở tại trại nhập ngũ Đà Nẵng. Tại đây, chế độ sinh hoạt có vẻ dễ thở hơn. Mình viết thư về nhà để báo tin cho Phương biết là mình vẫn khỏe, đồng thời ghi tên con gái đầu lòng của tụi mình là Giáng Hương để Phương làm giấy khai sanh. Tên Giáng Hương được ghi trong một khoảnh khắc đầu óc mình rỗng tuếch, mình không suy nghĩ gì cả. Mình cũng không hiểu tại sao như vậy nữa (?). Hình như nó đã ươm mầm trong đầu mình từ lúc nào, rồi bấy giờ tự động đâm chồi một cách rất tự nhiên, không tính toán, không suy nghĩ. Phải chăng đây là duyên định?

  Ngày 10 tháng 10 năm 1964, mình đang ngồi kê khai lý lịch trích yếu thì bỗng có giấy mời lên văn phòng huấn luyện gặp cán bộ chỉ huy. Mình hết hồn, không biết chuyện gì nữa đây? Mình vội chạy lẹ một mạch lên văn phòng cán bộ chỉ huy thì bất ngờ gặp ông anh vợ mình, anh Tạ Phấn Tuân, anh ruột của Phương. Anh ấy mang quân hàm đại úy. Anh nhìn mình và nở nụ cười trìu mến ấm lòng. Thú thật với bạn, mình chỉ gặp anh ấy một lần duy nhất trong thời gian làm đám cưới tụi mình tại Sai Gòn. Thậm chí, mình cũng không biết anh ấy là quân nhân đang tại ngũ. Kể từ khi đó cho đến khi Phương sinh nở, mình không gặp lại anh ấy bao giờ. Cũng dễ hiểu thôi, mỗi người một việc mưu sinh. Hơn nữa, khoảng cách địa lý giữa Sài Gòn và Đà Nẵng quá xa. Hiểu được điều nầy nên hai anh em mình cũng ngầm thông cảm nhau. Anh ấy đưa cho mình những món ăn thức uống mà bà già vợ mình gởi vô cho mình. Hai anh em mình chuyện trò cũng khá lâu, gần một tiếng đồng hồ. Anh dặn dò mình rất kỹ mọi chuyện trong sinh hoạt quân trường, nhất là không nên khai có bằng tú tài và chớ dại xin chuyển qua trường sĩ quan bộ binh Thủ Đức. Mọi việc anh sẽ giải thích cho mình nghe sau. Mình chẳng hiểu gì cả, chỉ biết vâng dạ thôi. Sau khi dặn dò kỹ mọi điều, anh ấy vỗ vai mình và quay lui leo lên xe vespa chạy một mạch.

  Mình về lại trại đóng quân mà đầu óc cứ suy nghĩ hoài. Qua sáng hôm sau, trung đội mình theo Thượng sĩ Huân ra bãi tập, trong thời gian nghỉ giải lao; mình hỏi thăm Thượng sĩ Huân về Đại úy Tạ Phấn Tuân, thì ra mới biết anh ấy là trưởng phòng quân số của trại nhập ngũ Quang Trung. Mình mừng thầm…

                        ( còn tiếp )


No comments:

Post a Comment