Dự Đám Cưới
Sau khi trao chiếc
phong bì niêm bọc
“ Trăm Năm Hạnh Phúc “
kèm những cụm từ chúc
lành hai trẻ
sống kiếp kiếp…đời đời…
Tôi ra về với đôi mắt mở
to
mắt sáng hơn bao giờ hết
cớ sao tôi nhìn mọi nơi
đều thấy người già?
Những đốm lửa lập lòe ẩn
hiện gần xa
tựa ánh vàng mả
như muốn ngăn đường cản
lối
Tôi đếm…một, hai, ba, bốn…
Ôi, sao nó cứ bốc khói
hoài, không chịu tắt
Ngọn lửa nào đốt cháy
trái tim yêu?
Ngọn lửa nào đưa người
về huyệt mộ cú kêu?
Mới sáng dự đám cưới
đây
Bây giờ trời đã sập tối
Tôi lại nhớ đến thằng bạn,
không một lời trăn trối
bất thình lình bỏ bè bạn
ra đi
Tôi lại đếm…một, hai,
ba, bốn, năm…
Ôi, thật lạ kỳ
hai bên đường chẳng thấy
lá xanh
toàn là lá đỏ
Trời thay mùa bao giờ
mà cây bàng trông rúm ró
Tôi đưa tay sờ mặt mình
– đã cuối đời?
Bỗng tôi thương sao đốm
lửa bên đường
thương ngọn gió vô thường
thổi un ngọn khói
Bạn bè tôi đó, họ ra đi
và họ trở lại…
quanh đây thôi, bên góc
phố hàng me
Có những điều ta không
thể thấy
nhưng nghe
tiếng lá khẽ rơi khi
lìa cành mộng mị
tiếng trẻ chào đời trong
đêm u tịch
nối nhau bằng một mắt xích
Tôi nghe...tôi nghe....
Tôi nghe...tôi nghe....
Đã là một chu kỳ (*) bất
di bất dịch
Ôi nhớ…ôi thương…ôi buồn….ôi
tiếc…!
Ngẫm đời người ngắn như
cử xiếc
Biết bao nhiêu điều còn
dang dở trong tôi
Đành thôi !
Đành thôi !
Đành...thôi...!
Tuyền
Linh
2019
(*) Chu kỳ luân hồi
No comments:
Post a Comment