Đóa hoa Phù Dung
được rất nhiều người yêu thích bởi vẻ đẹp tinh tế, đáng yêu của nó. Buổi sáng
hoa Phù Dung nở ra có màu trắng thanh khiết, đến trưa từ từ chuyển sang hồng rồi
hồng đậm… Xinh đẹp yêu kiều là thế tuy nhiên ít ai biết được rằng đóa hoa Phù
Dung gắn liền với cuộc đời của một nàng tiên nữ tội nghiệp, long đong về tình
duyên. Phù Dung sớm nở tối đã tàn cũng vì muốn bỏ mặc nhân gian sầu thế để quên
đi nỗi muộn phiền…
Truyền thuyết về
hoa phù dung rất cảm động và dài dòng. Có dịp, xin sẽ kể rõ để quý đọc giả
nghe.
Hoa Phù Dung
Mặc
người gán ghép em sao
Thay
lòng, đổi dạ, biết bao danh từ…
Riêng
ta vẫn mãi u hoài
Nhìn
em rũ cánh xếp đài về Tiên
Yêu
ơi, buổi sáng trinh nguyên
Trắng
màu thanh khiết diễm tình giai nhân
Trưa
hồng cười nụ tình quân
Chiều
loang sắc máu đỏ bầm trái tim (*)
Xót
xa ôm kín nỗi niềm
Lụi
tàn vào sự lãng quên của đời
Em
theo nắng gió lên trời
Kéo
theo bao nỗi đầy vơi trong lòng
Em
gặp ta đúng một ngày
Một
ngày chưa kịp tỏ bày tâm tư
Sáng,
trưa, chiều sẫm dâng đời
Sắc
hương em đó ngàn lời tôn vinh
Em
là tuyệt sắc giai nhân
Tiếc
đời ngắn ngủi, tình trần mong manh
Mộng
ta đành phải dỗ dành
Nuôi
trong lục bát nằm canh sương mùa
Chờ
khi trời đất giao hòa
Em
về nối lại tình ta vẹn nguyền ?
Mong
em ngày tháng lên Tiên
Rũ
cho sạch hết ưu phiền trần gian
Tuyền Linh
(*) Hoa Phù Dung thay đổi màu sắc
từ sáng đến chiều ( sáng Trắng, trưa Hồng, chiều Đỏ bầm để chờ lụi tàn trong
hoàng hôn )
No comments:
Post a Comment