Trước đây ba năm, tôi
mua một rọ hoa lài về nhà để trồng. Tôi vốn mê hoa, gặp hoa lài tôi càng mê
hơn. Hoa lài, ngoài sắc đẹp trắng trong dịu hiền, còn cho tôi thưởng thức hương
thơm ngạt ngào mỗi sáng. Sáng nào cũng vậy, nàng luôn cho tôi những năm, bảy hoa
để bỏ vào ấm trà móc câu thơm phức đậm đà. Thật sảng khoái mỗi sáng nhâm nhi ngụm
trà hoa lài nhà tôi.
Với tôi, mỗi nàng hoa
là một người tình – người tình chung thủy không bao giờ mất. Bởi thế, hễ hoa
vui là tôi vui, hoa buồn thì tôi cũng buồn theo hoa. Chúng tôi tuy hai mà là một.
Chúng tôi nương nhau để sống, để cùng nhau hướng đến chân, thiện, mỹ.
Cụm hoa lài và Tôi
Nhìn
em…anh biết em buồn
Trinh
nguyên nõn nụ dập vùi vì mưa
Chỉ
cần cơn gió phủ đưa
Là
em nghiêng ngã sớm trưa tạ tàn
Huống
gì lốc gió phũ phàng
Suốt
đêm suốt buổi em càng thảm thương
Em
cố nép góc sân vườn
Vẫn
không tránh khỏi gió sương dập vùi
Đời
em được mấy lần vui?
Để
anh phải mãi ngậm ngùi thế sao…!
Thôi,
em vươn dậy đi nào !
Bình
minh đang vẫy tay chào chúng ta
Sương
mai chẳng phải phù hoa
Long
lanh từng hạt điểm trang hương mùa
Tay
nâng cánh trắng gió lùa
Anh
như ngây ngất hương lài thoảng đưa…
Rồi
sẽ qua…sẽ qua thôi…!
Chẳng
gì tồn đọng lâu dài đâu em
Vẫn
trang nhan sắc trắng trong
Vẫn
em mỗi sáng ngóng hong tơ trời
Vẫn
anh nâng cánh hoa tươi
Như
trong tiền kiếp gọi mời tình lên
Vẫn
là anh, vẫn là em
Trao
nhau hương ngát bên thềm nhà đây
Quý
nhau một thoáng buồn lây
Thương
nhau những lúc đọa đày… bên nhau
Dù
bão táp, dù gió lay
Dễ
gì phai được tình đầy đôi ta ! ?
Tuyền Linh
2018
No comments:
Post a Comment