BÂNG
KHUÂNG MÙA TẾT
Một tôi trốn chạy đã
lâu
Nay mai lại nở đượm màu
xuân băng
Mơ màng nhìn cảnh sông
trăng
Rọi về ký ức rõ hằn vết
dao
Cứa hồn tôi đến lao đao
Nên chi tôi đã biệt
chào mùa xuân
Cớ sao xuân lại đến gần
Trăm hoa đua nở tần ngần
hồn tôi
Niềm đau nỗi nhớ chưa
nguôi
Tết đi, tết đến, người
vui kẻ buồn
Lệ tôi gần đã cạn nguồn
Thân tôi như thể treo
chuông chỉ mành
Hứng triệu bão tố tinh
thần
Nén nghìn va đập xác
thân đời thường
Xuân nào hé nụ lòng tôi
Tết nào pháo nổ cho
nguôi nỗi niềm ?
Bâng khuâng ôm một nỗi
riêng
Tết đi, tết đến triền miên… sự tình
Tuyền
Linh
No comments:
Post a Comment