Bây chừ, Đà Nẵng
và tôi
Bến sông Hàn với nỗi nhớ
mông mênh
Tịnh giây lát bỗng nghe
lòng trở gió
Ngày tôi về rát từ cành
cây ngọn cỏ
Đâu con đường tan chảy
bước em qua ?
Cái lạnh nào đã để lại
trong ta
Tay trong tay vẫn nghe
chưa đủ ấm
Đông vẫn đây, sao đời
thay áo gấm
Có điều gì nằng nặng mốc
thời gian
Cổ Viện Chàm vẫn đứng
đó trơ gan
Áo trắng Sao Mai đâu
ngày xưa huyền thoại ?
Guốc mộc khua, tiếng
xưa còn vang vọng
Vốc bên đường chuỗi ký
vãn mà đau
Ngã tương tư còn nặng nợ
năm nào
Vẫn đậm nét dấu hài em
mười sáu
Đà Nẵng bây chừ cũng
loanh quanh chừng đó
Với tôi, dù to nhỏ đến
cỡ nào
Chẳng bao giờ xóa hết
được trong tôi
Hình ảnh quê hương của
thời mới lớn
Những dấu yêu cảm hoài luôn
sống mãi
Dù tâm tư trầm lắng giọt
sầu rơi
Một nỗi buồn dần lớn
mãi trong tôi
Ngọn bấc thổi chứa tình
tôi trăm nỗi
Giọng hò Quảng vẳng sông
buồn vào tối
Trăng lưỡi liềm khuyết
mảnh dạ nhớ quê
Xuân, Hạ, Thu, Đông –
mùa nghiêm nghị đi về
Vẫn Đà Nẵng, sông Hàn
nuôi nhịp thở
Chẳng ai xóa được vàng
tươi mùa hoa cúc
Cành dẫu khô vẫn nhớ lá
khôn nguôi
Đừng để đường xưa cây đổ
bóng ngậm ngùi
Ai ngăn được tiếng
chuông chiều trầm tịch ?
Quê hương tôi luôn bất
di bất dịch
Núi-biển- sông đã định
tính cùng muôn dân
Xin được bình yên, chẳng
ai muốn thăng trầm
Đà Nẵng bây chừ ngấm
trong máu thịt
Đà Nẵng đó – tôi đây – mối dây đã chằng chịt
Tuyền
Linh
2018
No comments:
Post a Comment