Anh Đào Đà Lạt
Chẳng còn gì bàn
cãi thêm
Bởi em đẹp nhất
cái tên Anh Đào
Nhan sắc em, của
trời cho
Em về hò hẹn…hẹn
hò thi nhân ?
Rực hồng Đà Lạt
vào xuân
Lung linh cánh
mỏng nét trầm cao nguyên
Ta như lạc bước
cảnh tiên
Hồn đang treo
giữa hai miền thực…hư…
Qua làn tơ mỏng
đong đưa
Khách trần vương
vấn nét đài trang em
Xiêm y hồng phớt
buông rèm
Chứa đầy thi tứ
thấm mềm hồn ta
Hóa thân ngọn gió
nhẹ qua
Ta nghe trong
nắng lời hoa trao tình
Hình như trời đất
hiển linh
Trong không gian
ấy hương tình nhẹ bay
Sầu ta quá khứ
vơi đầy
Bỗng dưng nhẹ
hửng ngất ngây anh đào
Phố phường Đà Lạt
xôn xao
Chan hòa nhân thế
ngọt ngào sắc xuân
Nhìn em thi tứ
trào dâng
Bút sa tâm não
bao lần ngẩn ngơ
Vẫn không tròn
vẹn câu thơ
Trong nhan sắc
ấy, thơ nào xứng tâm ?
Em về che lấp phù
vân
Lung linh sắc
thắm nụ mầm nõn tơ
Níu thời gian để
mộng mơ
Ước chi viết được
câu thơ vĩnh hằng !
Tuyền Linh
No comments:
Post a Comment