Tàn Thu
Thu đã tàn…lá
úa ngập hồn ta
Hạnh phúc vẫn
mỏng manh hơn tơ lụa
Ngọn gió thoảng
vờn quanh hương đọng lại
Chút tình hờ mờ
mịt xót xa thay !
Liễu rũ tơ
vương mơ mộng từng ngày
Bàn tay nhỏ vun
hoài không đủ ấm
Hạnh phúc nào
về những đêm độc ẩm
Nghe yêu thương
cuộn xé nát tim gan
Gối chiếc, chăn
đơn, nguyệt lạnh tình trường
Hơn nửa đời
thuyền bập bềnh chìm nổi
Một
tiếng”yêu”chẳng tìm đâu ra được
Nói chi đường
ước hẹn đến trăm năm
Giấu niềm đau
trong ruột rối tơ tằm
Cười xởi lởi
ngõ hầu che thiên hạ
Để sau đó trong
đêm thâu nguyệt lặn
Hồn lại về thổn
thức dưới sương khuya
Từng giọt buồn
rơi rụng suốt năm canh
Hễ chợp mắt thì
bóng Người hiện đến
Những nẻo hẹn
trông mập mờ huyền ảo
Đường vào yêu
xa lắc tận chân mây
Thu đã tàn…lòng
úa với cỏ cây
Nghe thể xác
nhập hồn trên sa mạc
Nghe hơi thở
yếu dần cơn chết khát
Mộng trăm năm
gục ngã dưới chân Người
Thôi cũng đành
một số phận Người ơi ! ! !
Tuyền Linh
5.2012
No comments:
Post a Comment